Chuyển tới ngõ hẻm Vân Hà cũng được ngày thứ mười.
Trên thân thể thê thiếp với cảm giác hưng phấn và sự háo hức, dần dần biến mất.
Thẩm Bình thở phào nhẹ nhàng.
Nếu nó kéo dài thêm nữa.
Cậu ta sẽ không thể chịu đựng được nữa.
Đó là buổi sáng gần cuối giờ Thìn (9 giờ).
Cậu ta đã tỉa tót một chút bản thân và chuẩn bị cho một chuyến đi. Trước khi ra ngoài, cậu ta nhắc nhở: "Các ngươi ở nhà đợi ta, nếu có thể, hãy đến trong tiểu viện để giải toả nỗi buồn cũng được. Nhưng hãy nhớ giữ lễ phép nếu đụng đến các hàng xóm đạo hữu khác. Chúng ta không thể phá vỡ quy tắc ở nơi đây vì ở đây là khu phố."
Thê thiếp của cậu liên tục gật đầu.
Cậu ta bước xuống cầu thang.
Vu Yến từ trong phòng chính của tầng một bước đi ra, mái tóc của nàng được cuộn lại thành tóc mai, cài bằng một chiếc kẹp tóc đơn giản màu hồng dây lụa,
và đeo một chiếc khuyên Pháp Khí ở cổ tay. Trên ngón út của nàng cũng đeo một chiếc nhẫn Pháp Khí, cho thấy nàng đã trang bị đầy đủ vũ khí.
Thẩm Bình nhìn thấy liền hỏi, "Vu đạo hũu nhìn ngươi như thế chẳng lẻ là muốn đi Vân Sơn Đầm Lầy sao?"
Để đến được biên giới đầm lầy phải từ Vân Sơn Phường di chuyển bằng phi hành Pháp Khí, chỉ mất khoảng nửa giờ đồng hồ.
Tuy nhiên, khi ra ngoài, việc chém giết có thể xảy ra một cách bất ngờ, đặc biệt khi gặp phải các yêu thú trong đầm lầy.
Việc săn bắn và di chuyển cũng tốn nhiều thời gian, và rất còn nguy hiểm.
Do đó, Vu Yến ra ngoài đi săn cũng tốn ít nhất vài ngày, và thời gian dài nhất là hai hoặc ba tháng.
“Lần này ta ở trong nhà có hơi lâu và nếu không ra ngoài đi làm việc nữa, chắc cái miệng ăn muốn long trời lỡ đất luôn quá .”
Vu Yến nhìn Thẩm Bình và hỏi, "Cậu có phù triện dư thừa ở trên người không?"
Thẩm Bình trả lời nhanh, "Có, ta chuẩn bị đi bán ở thị trấn. Vu đạo hữu muốn mua loại phù triện nào và cần mua bao nhiêu tấm thì tôi sẽ chuẩn bị?"
"Vui lòng cho ta 5 tấm Hộ Thân Phù."
"Và 20 tấm Hỏa Diễm Phù!"
"Hãy cho ta thêm ba tấm Băng Đống Phù và Địa Hãm Phù!"
Vu Yến suy nghĩ một chút và rồi lấy ra hai khối Trung Phẩm Linh Thạch từ túi của mình và ném cho Thẩm Bình. "Đây là tiền một phần cho lần này. Chúng ta sẽ tính toán phần còn lại trong lần sau."
Thẩm Bình đưa phù triện đến và do dự nói, "Vu đạo hữu, tôi còn có một tấm Hộ Linh Phù. Liệu ngươi có muốn nó hay không?"
Vu Yến ngạc nhiên, "Cậu có Hộ Linh Phù sao?"
“Đúng vậy, lần trước đi gặp vị tiền bối kia ta có đòi, và muốn thử học tập chế tạo xem sao. Gần đây, tiến bộ của ta trên con đường phù đạo rất nhanh chóng, nói không chừng sau này còn chế tạo thành công, thì đó chính là Thượng Phẩm Phù Sư đó nha.”
Thẩm Bình cười và nói
Lời của cậu ta là để chuẩn bị cho việc sử dụng các phù chú Thượng Phẩm trong tương lai.
Tu tiên bách nghệ quan trọng là phải tích lũy kiên nhẫn và không ngừng cố gắng trong nhiều năm. Khi tích lũy đầy đủ, lúc đó có một tí thiên phú kèm theo cảm hứng bất ngờ thì tăng khả năng thành công hơn.
Ví dụ như vậy không phải là hiếm.
Vu Yến không kìm được cảm xúc, "Tiền bối Phù Sư của cậu xem ra rất quý trọng cậu nha, Thẩm đạo hữu cần tận dụng cơ hội lần này. Nếu cậu có thể tiến bộ đến cấp độ Thượng phẩm Phù Sư, không phải không có cơ hội trở thành Trúc Cơ."
Thượng Phẩm Phù Sư đại diện cho khả năng kiếm được nhiều tài nguyên hơn và quen biết được nhiều người có trình độ cao hơn.
Thẩm Bình gật đầu và lấy ra Hộ Linh Phù. Khi nhìn thấy Vu Yến do dự và lo lắng, hắn cười và nói: “Tạm thời, hãy coi Hộ Linh Phù này là nợ, và sau này Vu đạo hữu có thể đưa cho tôi mỗi tháng một khối Linh Thạch để trả nợ.”
Vu Yến đã sử dụng phần lớn Linh Thạch trên người của mình để mua Pháp Khí và Đan Dược, vì vậy bây giờ nàng không thể mua được Hộ Linh Phù. Ngoài ra, trong tâm trí nàng, nàng không muốn chiếm tiện nghi của Thẩm Bình, chỉ là Hộ Linh Phù quá quan trọng và có thể quyết định số phận của nàng trong thời điểm quan trọng.
"Được, ta sẽ nhận Hộ Linh Phù của cậu."
"Cảm ơn cậu rất nhiều, Thẩm đạo hữu!"
Cuối cùng, nàng vẫn nhận lấy lòng tử tế của Thẩm Bình.
Hai người cùng bước ra khỏi phòng.
Cả khu viện trống trải, các tu sĩ khác đều đã khóa chặt cửa phòng của mình.
"Trong những ngày qua, chúng ta đã ở trong phòng và không biết gì về tình hình bên ngoài. Hiện tại, theo ta được biết thì đã thuê hết bốn căn phòng, còn hai căn còn trống. Tuy nhiên, nghe người khác nói đã có kế hoạch cho chúng rồi."
"Căn phòng đầu tiên sẽ cho một Thượng Phẩm Đan Sư thuê, người tu hành trong thành phố và sở hữu một số bảo vật đan dược."
“Phòng số ba là hai anh em ruột, họ cũng tu luyện đến giai đoạn Luyện Khí hậu kỳ, thực lực khí tức rất mạnh, chắc hẳn là thường xuyên đi ra ngoài chiến đấu.”
“Phòng số năm là một nữ tu, nữ tu ấy có thực lực cảnh giới cao nhất là Luyện Khí tám tầng, làm việc tại Thiên Âm Các. Nếu gặp phải người ta, cậu phải rất cẩn trọng.”
Nói đến phần sau, Vu Yến liếc qua Thẩm Bình và nói, “Thiên Âm Các có nữ tu nào cũng là kẻ gây tai hoạ, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu trước, chồng trước của ta chính vì mấy nữ tu đấy mà mắc lừa, xém nữa làm cho cửa nát nhà tan, nếu cậu rơi vào tình huống tương tự, thậm chí cả ngõ hẻm Hồng Liễu cũng không thể ở lại được, chớ nói chi là ở ngõ hẻm Vân Hà.”
“Cậu còn nhớ Đan sư Hà Khâm không?”
“Tất nhiên, cậu chắc chắn không quên kết cục của ông ta đúng không?”
Thẩm Bình nghe trong lời Vu Yến có chút quan tâm và lo lắng đến cậu, bèn trả lời một cách trang trọng: "Đừng lo, tôi sẽ nhớ lời của Vu đạo hữu."
Hai người tiến về phố thị.
Sau đó, họ chia nhau ra.
Thẩm Bình đến trước Chân Bảo Lâu.
Nhưng còn chưa đi tới quầy hàng.
Là nữ tu lần trước đã tiếp đãi Thẩm Bình , nữ tu ngọt ngào đã chạy đến nhiệt tình chào đón và nói, "Thẩm đạo hữu, về sau ta sẽ chuyên môn dành riêng phục vụ cho cậu, ta tên là Mộc Cấm. Nếu cậu cần gì, hãy nói với ta."
Thẩm Bình bị sốc và suy nghĩ rằng dịch vụ tại Chân Bảo Lâu quá tốt.
"Mộc đạo hữu, đây là hai tấm Hộ Linh Phù và ba tấm Kim Quang Phù."
"Nhân cơ hội này, xin hỏi giá của Trung Phẩm pháp bảo hiện nay là bao nhiêu?"
Mộc Cấm giới thiệu kỹ lưỡng, “Trung Phẩm Pháp Bào cơ bản cần 12 khối Trung Phẩm Linh Thạch, nếu muốn tránh bụi và tăng chức năng khinh công thì cần tới 20 khối. Nếu muốn tăng Tụ Linh chức năng thì tốt nhất là từ 50 khối trở lên và có bộ phận miễn dịch đối với phép thuật......”
Thẩm Bình hỏi tiếp, “Còn Pháp Khí thì sao?”
“Trung Phẩm Pháp Khí có giá......”
Một lát sau.
Sau khi rời khỏi Chân Bảo Lâu, Thẩm Bình mang theo ba bộ Trung Phẩm cấp độ Pháp Bào và một bộ phòng ngự Pháp Khí tên là Ngọc Văn Linh, trang bị có giá là 85 khối Trung Phẩm Linh Thạch, có khả năng chống lại 3 đòn toàn lực tấn công của một tu sĩ Cao cấp. Ngoài ra, hắn còn mang một đôi Linh Giày, giúp tăng tốc khi chạy trốn.
Tổng chi phí để sở hữu các vật phẩm này là 190 khối Trung Phẩm Linh Thạch.
Thẩm Bình đau lòng khi phải từ bỏ mua một món đồ tấn công vì hiện tại trong túi của cậu đã cạn Linh Thạch rồi.
Sau đó, cậu ta đến Tú Xuân Các.
Trần Chưởng Quỹ đã biết rằng Thẩm Bình đang ở Vân Hà ngõ hẻm mà vẫn tới đây mua bán, vì vậy càng nhiệt tình hơn!
Thẩm Bình bán ra một số phù chú Trung cấp và thu tiền là 10 khối Trung Phẩm Linh Thạch.
Sau khi mua xong Linh Mễ và nguyên liệu nấu ăn, Thẩm Bình mới vào một cửa hàng.
Chủ cửa hàng có trí nhớ liền nhận ra Thẩm Bình và hỏi, "Đạo hữu, bộ công pháp song tu lần trước dùng có tốt không?"
Thẩm Bình không bị bất ngờ, vì những người tu sĩ đều thai nghén ra thần thức và không quên được những gì đã học được. Cậu ta không để lại bất kỳ dấu vết nào để người khác nhận ra, " Vẫn rất hữu dụng."
Bộ bí thuật song tu Huyết Phong Tinh kia thật sự không tồi.
Tuy nhiên, đã nhiều lần sử dụng mà cảm thấy hơi đau eo.
Chưởng quỹ nở nụ cười và hỏi : "Lần này đạo hữu đến, có muốn xem bản thật của bí thuật song tu của chúng ta không?"
Chưởng quỹ liếc mắt quanh quẩn rồi nói nhỏ: "Bí thuật ở đây đều là của ma đạo, dù là để cặp đôi sử dụng hay làm điều gì khác, hiệu quả của chúng đều rất tốt. Nếu đạo hữu muốn mua một bản thì..."
Chủ tiệm đưa bàn tay ra và cười nhẹ, nói rằng: " Dù số lượng vợ chồng song tu là nhiều như thế nào đi chăng nữa, họ đều có thể khoẻ mạnh. Ngoài ra, chúng ta còn có thể tặng cậu một bản bìa cứng có tranh minh hoạ. Đây là tác phẩm của các họa sĩ tài ba từ Thiên Âm Các."
Thẩm Bình khóe miệng giật một cái.
Cậu ta cảm thấy chưởng quỹ này hơi hèn mọn thế nào á.
không đúng.
Quả thật là hèn mọn!
Thẩm Bình chọn một bản "Du Long Hí Châu".
"Giá cả là bao nhiêu?" cậu ta hỏi.
"Già trẻ ai cũng hông gạt, năm mươi Trung Phẩm Linh Thạch!" chủ tiệm trả lời.
Thẩm Bình nhăn mặt.
"Quá đắt."
Chủ tiệm lắc đầu.
"Không thể giảm giá sao?"
Chủ tiệm lại lắc đầu một lần nữa.
"Được, tôi mua!"
Cậu ta nghĩ đến cuộc sống trong tương lai.
Thẩm Bình cắn răng và trả tiền năm mươi Trung Phẩm Linh Thạch.
Chủ tiệm vui mừng, tự mình dẫn Thẩm Bình ra cửa, nói với sự nhiệt tình, "Hoan nghênh quý khách quay lại lần sau. Bức tranh minh hoạ này của chúng tôi được thay đổi mỗi nửa năm một lần!"
Thẩm Bình đi rất xa và nói với cảm giác, "Ác ma, thật là ác ma, tôi sẽ không quay lại nữa, không có cửa đâu!"