Buổi tối
Khi đang ăn cơm
Thẩm Bình như mọi khi đang suy nghĩ về tình trạng dọn dẹp nhà cửa. Nếu trong nửa năm tới không có phòng trống ở cỡ trung tiểu viện hoặc trong khu phố, thì cậu sẽ phải sử dụng năng lực của mình như một Phù Sư Thượng phẩm để thuê lại một tòa nhà nhỏ, và để làm điều đó cậu sẽ phải chi trả một khoản tiền thuê nhà đắt đỏ.
Tuy nhiên, ở khu phố này, số lượng Phù Sư Thượng phẩm khá hiếm.
Tuy nhiên, đến lúc này, cần phải giấu danh tính để không bị người khác biết về tình hình quá khứ của mình, vì vậy Tú Xuân Các không thể đi tới nữa.
Việc trở thành Phù Sư cũng không thể đạt được ngay lập tức mà cần phải dành thời gian tích lũy.
Mặc dù ở phố thị là an toàn, nhưng điều này không có nghĩa là có thể hoàn toàn yên tâm và không phải lo lắng về việc tiết lộ thông tin cá nhân của mình.
Và hiện tại...
Cậu đã leo lên cấp Thượng Phẩm một cách nhanh chóng, tuy nhiên, nếu không có bí mật gì thì người khác sẽ không tin.
Việc trở thành Phù Sư cũng không thể đạt được ngay lập tức mà cần phải dành thời gian tích lũy.
Mặc dù ở phố thị là an toàn, nhưng điều này không có nghĩa là có thể hoàn toàn yên tâm và không phải lo lắng về việc tiết lộ thông tin cá nhân của mình.
Bạch Ngọc Dĩnh bất ngờ nói, "Chàng ơi, hôm nay..."
Vương Vân vội vàng ngăn cản, "Dĩnh Nhi ơi, đừng nói!"
Thẩm Bình ngừng suy nghĩ, hướng ánh mắt nhìn đến vợ, "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu."
Vương Vân đưa miếng thịt cho Thẩm Bình, "Chàng ơi, thử miếng thịt này đi."
Thẩm Bình bình tĩnh nhìn Vương Vân, thê tử lập tức cúi đầu, sau đó nhìn qua Ngọc Dĩnh, rồi hỏi, "Nói đi, có chuyện gì vậy?"
Bạch Ngọc Dĩnh đã tiếp tục kể chuyện rằng” vào chiều hôm qua , ta và Vương Vân tỷ tỷ đang đi giặt khăn lụa tại Hồng Thạch Hà thì bị một cơn gió thổi làm bay khăn tới trước mặt người một nữ tu. Người đó đã cho Vân tỷ tỷ một cái bạt tai và mắng mỏ là người không có khả năng tu hành. May mắn thay, có một vị đã từng tới nhà chúng ta nên biết và khuyên Vân nhi tỷ tỷ nói lời xin lỗi với người kia để tránh mất mạng.”
“Người phụ nữ trước kia có ở Hồng Liễu ngõ hẻm, hiện tại đã chuyển đến Thạch Mộc ngõ hẻm sinh sống.”
Thẩm Bình đã hiểu ngay lập tức nguyên nhân của câu chuyện.
Thạch Mộc ngõ hẻm nằm ở phía bắc của Hồng Thạch Hà và là một khu vực gần rừng nên rất nguy hiểm do liên tục có những cuộc đi săn. Tuy nhiên, Hồng Liễu ngõ hẻm là một khu vực phòng ốc có giá cũng khá cao. Nên không thiếu những người tu sĩ ở tầng dưới Luyện Khí. Bởi vì không đủ chi trả, nên người ta đã chuyển đến đó.
Vương Vân chỉ là một người bình thường, nhưng lại có thể sống ở Hồng Liễu ngõ hẻm như trước đây.
Do đó, người nữ tu kia cảm thấy ghen tỵ và sử dụng lý do mượn khăn lụa để biểu lộ sự khó chịu của mình.
"Chàng ơi, ta cũng không tốt, ta lại làm phiền chàng nữa rồi".
Vương Vân xin lỗi với vẻ mặt đầy xấu hổ.
Thẩm Bình nắm chặt tay nhỏ nhắn và mềm mại, nhìn vào gò má của vợ. Thật không ngờ, cậu ta đã bỏ qua một vết dấu tay ứ máu ở trên mặt của nàng, trước đó cậu quá tập trung vào việc dọn nhà mà không để ý tới.
"Vân nhi không nên tự trách bản thân, lỗi là của ta. Ta đã để cho nàng chịu ủy khuất."
"Sau này, khi các ngươi muốn đi ra ngoài, phải mang theo Hộ Thân Phù trên người, hãy đợi một chút, ta sẽ cho vài tấm để dùng. Nếu sử dụng hết, hãy báo cho ta."
Thẩm Bình ngầm hiểu ý đồ của Bạch Ngọc Dĩnh. Nàng không muốn cậu ta phải đối mặt trực tiếp với nữ tu sĩ đó, mà là lo lắng rằng ả ta sẽ trả thù trong tương lai. Người ta được coi như một tu sĩ Luyện Khí (tầng 3) và có thể sử dụng những thủ đoạn để gây tổn hại cho Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh.
"Cảm ơn chàng," Bạch Ngọc Dĩnh thở dài nhẹ nhõm.
Vương Vân do dự nói, "Phu quân, có cần thiết phải dùng nhiều như vậy không?"
Thẩm Bình cười và trả lời, "Vi phu là một Phù Sư, không có việc gì là lãng phí. Hãy tin tưởng vào ta."
Mặc dù đó chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng nó có thể ảnh hưởng lớn đến danh dự của thê thiếp. Nếu không được giải quyết đúng cách, nó có thể dẫn đến những sai lầm nghiêm trọng.
Vì vậy, trong vài ngày tiếp theo, Thẩm Bình dành thời gian để cùng đi với thê thiếp đến bờ sông Hồng Thạch Hà. Hành động này khiến cho các nữ tu trong lòng hâm mộ và cho rằng thê thiếp của Thẩm Bình phù sư, Bạch Ngọc Dĩnh, giống như Vương Vân cũng chỉ là công cụ sinh đẻ của Thẩm Bình mà thôi.
Mọi người không nghĩ rằng kết quả đó lại là Thẩm phù sư rất coi trọng người phụ nữ của mình. Nhất là khi nhìn thấy hai cô gái đang dán lên thân Hộ Thân Phù, đôi mắt của họ rực rỡ sáng lên, rất hối tiếc vì không thể được như vậy.
Hiện tại, Hộ Thân Phù đã được nâng lên đến 18 khối Hạ Phẩm Linh Thạch, mỗi tấm tương đương với một căn phòng thuê trọ trong nửa năm ở khu hẽm Hồng Liễu!
Người phụ nữ mà lúc trước động thủ, sau khi biết điều này đã sợ đến mức không dám xuất hiện ở Hồng Thạch Hà trong vài tháng. Dù sao, bây giờ Thẩm Bình không chỉ là một Trung Phẩm Phù Sư, mà còn là một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ.
......