Chương 1: Tôi tên là Trần Phi
"Bây giờ sẽ thông báo một tin tức, mới đây nước Mỹ vừa phát hiện ra một chủng virus cảm cúm mới mang tên TZ-S001, tạm thời vẫn chưa có cách nào xác định được nguồn gốc của virus...''
Trần Phi vừa mới mở điện thoại chuẩn bị chơi một ván game, kết quả ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn vào bản tin mới xuất hiện, mới nghe được hai câu đầu Trần Phi đã trợn mắt trực tiếp ấn thoát khỏi tin tức kia.
''Cái quái gì thế? Gần đây nước Mỹ xảy ra chuyện gì vậy? Hôm kia vòi rồng xuất hiện cùng lúc ở ba bang tàn phá bừa bãi, hôm qua thì là thiên thạch khổng lồ rơi xuống đâm bốc cháy hai tòa cao ốc làm chết hơn nghìn người, hôm nay lại xuất hiện thêm chủng virus cúm mới! Quả nhiên trong nước vẫn là an toàn nhất!''
Trần Phi một bên cầm điện thoại chờ vào lại game, một bên lo nước thương dân phát ra tiếng thở dài.
Đúng lúc này ngoài phòng ngủ truyền đến một tiếng hét kinh hãi: ''A! Trần Phi! Ra chặn nhà vệ sinh lại! Cậu mau tới đây! Buồn nôn chết mất.''
Nghe được giọng nói này, Trần Phi lập tức lao từ phòng ngủ ra, ba chân bốn cẳng xông vào nhà vệ sinh, sau đó thành thạo tiến hành công việc cấp cứu cái bồn cầu kia, kịp thời ngăn chặn được một trận thảm kịch sắp xảy ra.
Trần Phi ngồi xổm trên mặt đất thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa nghiêng đầu thì trước mắt xuất hiện một đôi chân dài thẳng tắp, cặp đùi trắng nõn như sữa bò, hắn nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, Trần Phi còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị chủ nhân của cặp đùi đẹp bên cạnh nắm lấy lỗ tai, sau đó kéo kéo nhấc hắn lên.
Mục Mỹ Tình trừng đôi mắt to tròn như biết nói, nổi giận đùng đùng nhìn Trần Phi thấp giọng quát: ''Này! Trần Phi! Không phải tôi đã đưa cho cậu một 1000 tệ để cậu thay bồn cầu mới rồi sao? Kết quả đã qua một tuần rồi, vì sao còn chưa thay?''
Trần Phi nhìn đại mỹ nữ vừa có giá trị nhan sắc vừa có võ lực, chột dạ rụt cổ nở nụ cười ngượng ngùng nói: "Cái đó... Chị Tình, gần đây ví tôi có chút eo hẹp... Sau đó... Tiền chị đưa tôi... Tôi dùng tạm một chút, tôi cam đoan trong vòng bảy này nhất định sẽ thay xong bồn cầu! Tôi thề đấy!''
Nhìn vẻ mặt tội nghiệp kia của Trần Phi, Mục Mỹ Tình hừ lạnh một tiếng rồi buông tay đang xách lỗ tai của Trần Phi ra, nhưng Trần Phi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lỗ tai khác đã bị người nào đó vặn, mùi nước hoa quen thuộc xộc vào mũi làm lòng hắn run lên! Ngay sau đó bên tai hắn truyền đến giọng nói nũng nịu trêu tức của một cô gái.
''Chị Tình, đừng nghe thằng nhóc này nói, cậu ta lại nói dối đấy!''
Người nói chuyện là một cô gái tóc đỏ mặc váy ngủ lụa đỏ, gương mặt xinh đẹp trắng nõn, dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi nhỏ sáng chói lóa mắt như đá quý, tự dưng làm cho khí chất của cô nhiều thêm ba phần quyến rũ.
Nếu như nói Mục Mỹ Tình lạnh lùng như một khối băng, thì người con gái tóc đỏ này lại nhiệt tình như lửa cháy hừng hực, khiến nhiều người đàn ông cam tâm tình nguyện hóa thành thiêu thân lao đầu vào lửa.
Trần Phi máy móc quay đầu nhìn Nam Cung Cẩn, cố gắng che giấu sự chột dạ của mình: ''Chị Cẩn, chị không thể vu oan hãm hại tôi như vậy! Trời đất chứng giám! Tôi làm sao có thể nói dối chị Tình được!''
Dường như Nam Cung Cẩn đã dự liệu trước Trần Phi sẽ trả lời như vậy, khóe miệng nhếch lên lắc lắc chiếc điện thoại màu đen trước mặt Trần Phi, đó là điện thoại Trần Phi vừa ném trên giường.
''Cậu có dám nói mật mã điện thoại của mình cho tôi không?'' Nam Cung Cẩn cười như không cười, nhìn chằm chằm Trần Phi gặng hỏi.
Nghe Nam Cung Cẩn nói vậy, Trần Phi theo bản năng nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt không khỏi run rẩy, trong lòng hơi chột dạ.
''A... Chị Cẩn, đây là việc riêng tư cá nhân của tôi, chị chị chị không nên quá phận!''
"Tiểu Phi Phi, cậu ở chỗ tôi còn có bí mật sao? Kể cả chút đồ văn kiện mã hóa trong điện thoại của cậu tôi đều biết, vậy cũng đừng trách chị đây thô lỗ!''
Nam Cung Cẩn nói xong trực tiếp véo lỗ tai hắn, đưa màn hình di động đến trước mặt Trần Phi, hắn còn chưa kịp phản kháng, trên điện thoại đã hiện ra chữ 'Nhận diện khuôn mặt thành công'.
Nam Cung Cẩn khinh thường hừ lạnh một tiếng, quen tay quen lối mở ứng dụng WeChat trong điện thoại xem ghi chép phí chi tiêu gần nhất trên đó rồi đưa tới cho Mục Mỹ Tình, nhìn từng cái từng cái ghi chép nạp tiền game, gương mặt Mục Mỹ Tình dần lạnh xuống, loại lạnh lẽo kia có thể làm cho nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm xuống theo.
"Cậu còn muốn nói cái gì nữa? Đây chính là trời đất chứng giám của cậu hả?''
Mục Mỹ Tình trừng cặp mắt trong suốt tức giận hỏi.
Trần Phi rụt cổ không dám nhìn ánh mắt Mục Mỹ Tình, mặt xám như tro tàn thấp giọng trả lời: ''Cái đó... Tôi... Ngày mai tôi còn có tiết học, đừng đánh vào mặt được không?''
Cầu Ngọc Phiếu nhaaaa....