Chương 3: Tôi tên là Trần Phi (3)
Cho nên ở trong mắt Trần Phi, Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn chính là hai cành hoa hồng có gai, một cành trắng như tuyết, một cành đỏ như máu.
"Mục Mỹ Tình! Nam Cung Cẩn! Các người là hai con hồ ly tinh chuyên ăn tươi nuốt sống người khác, sớm muộn cũng có một ngày bản đạo trưởng thu phục các người!!!"
Trần Phi nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm, nhưng rồi hắn vẫn mê man chìm vào mộng đẹp, trong mơ hắn làm mưa làm gió, còn Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn thì ngoan ngoãn phục tùng hắn…
Đợi đến khi Trần Phi tỉnh lại đã là 9h rưỡi sáng ngày hôm sau. Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn đã đi làm, trong nhà chỉ còn một mình hắn.
Trần Phi xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, chính vào lúc khi hắn chuẩn bị rời giường, thì giữa căn phòng đang trống không bỗng xuất hiện một quả cầu tỏa ra ánh sáng màu xanh lam to gần bằng quả bóng rổ.
Ngay khi quả cầu ánh sáng màu xanh lam vừa xuất hiện, Trần Phi cảm giác được trong phòng ngủ nổi lên một trận gió lớn, thậm chí còn có ảo giác giường đang rung lên.
Lúc này Trần Phi vẫn còn cho rằng đây chỉ là cảm giác chóng mặt, nhìn thấy quả cầu ánh sáng màu xanh lam, theo bản năng hắn tưởng mình bị ảo giác, nhưng không đến 3 giây, đường kính của quả cầu ánh sáng màu xanh lam kia đã lan rộng hơn 1 mét, sức gió lớn khiến Trần Phi không thể nào thở nổi.
Vèo...
Một giây sau, quả cầu ánh sáng màu xanh lam đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, một bóng người màu đen xuất hiện trước mặt Trần Phi.
''Hây... Xuyên không lần thứ 28 thành công! Bắt đầu kiểm tra thời gian và tọa độ...''
''Năm tháng chính xác không có sai sót, lệch bảy ngày nhưng không ảnh hưởng mấy... Cuối cùng cũng thành công, quả nhiên dáng vẻ nơi này vẫn vậy...''
Trần Phi dùng sức dụi mắt 3 lần, thậm chí còn tự cắn mình một cái để xác định bây giờ hắn không xuất hiện ảo giác, cũng không phải nằm mơ!
Người mặc áo đen này cao khoảng 1 mét 8, bên dưới mặc quần da màu đen và một đôi ủng chiến ống cao, thân trên mặc một cái áo đen bằng da dài đến đầu gối được sửa thành cái áo bành tô, trên cánh tay phải có một cái bao cổ tay bằng kim loại cảm giác vô cùng tiên tiến hiện đại, kiểu tóc của anh ta rất phổ biến, chỏm tóc ở sau gáy buộc thành một cái đuôi ngựa mượt mà, tạo cảm giác như một hiệp khách, từ lúc xuất hiện anh ta cứ luôn cúi đầu nói một mình với cái bao vô cùng hiện đại trên cánh tay phải kia, bởi vì người áo đen này quay lưng về phía Trần Phi, nên trong lúc nhất thời hắn không thể thấy rõ vẻ ngoài của anh.
Trần Phi lấm lét nhìn trái phải lại nhìn đến cửa phòng vẫn đóng chặt, trong lòng nghi ngờ, mẹ nó làm sao người áo đen này lại có thể hiện ra ngay trong phòng hắn!
Từ cửa sổ sao? Nhưng đây là tầng 11 mà!
Nghĩ mãi không ra, Trần Phi dứt khoát từ bỏ việc phân tích, bởi vì hắn kết luận tên này tới nhà mình ăn trộm, hơn nữa còn là một tên trộm vô cùng chuyên nghiệp!
Con mẹ mày! Giữa ban ngày ban mặt còn dám vào phòng người ta ăn trộm? Ngông cuồng đến như vậy cơ à!!!
Trong lòng Trần Phi nghĩ như vậy đồng thời di chuyển tới gần cửa, cầm lấy quả cầu kim loại đã lâu không đụng đến, sau đó rón rén đi đến sau lưng người áo đen.
''Tao đánh!!!''
Trần Phi quát lớn một tiếng, quả cầu kim loại trong tay trực tiếp đánh vào gáy người áo đen!
Mắt thấy quả cầu sắp nện vào người mặc áo đen thì đột nhiên quả cầu bị một bàn tay dùng sức nắm được, Trần Phi chăm chú nhìn quả cầu có kim loại siêu cứng bên trong, thế mà lại bị bàn tay không quá lớn này bóp méo biến dạng.
Một màn này khiến da đầu Trần Phi trở nên tê dại, nhất thời ngây tại chỗ không biết nên làm gì, đúng lúc này người áo đen chậm rãi xoay đầu lại, đẩy kính bảo vệ mắt lên, một gương mặt đẹp trai cương nghị xuất hiện trong tầm mắt Trần Phi.
Nhìn thấy gương mặt này Trần Phi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thần kinh xuất hiện một loại cảm giác rối loạn rất không thực tế, bởi vì khuôn mặt người này giống hắn tận bảy tám phần!
Cả người Trần Phi mê mang, chẳng lẽ là anh trai cùng cha khác mẹ thất lạc nhiều năm trong truyền thuyết? Cha hắn còn có tình sử phong lưu ngày xưa?
''Anh... Anh là ai?'' Trần Phi nghi ngờ hỏi.
Người áo đen nhìn Trần Phi, khóe miệng nở nụ cười sâu xa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt râu ở cằm, không ngừng đánh giá.
Trong lúc Trần Phi đang xoắn xuýt cố gắng thuyết phục bản thân phải chấp nhận sự thật rằng mình bất ngờ có thêm một người anh trai thì người áo đen lại cho Trần Phi một đáp án ngoài dự liệu, một đáp án càng gây khủng hoảng hơn!
''Ha ha... Tôi tên là Trần Phi, tôi là cậu của 12 năm sau!''