• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Lạt Tiêu

Trong đầu chợt vang lên giọng phụ nữ êm tai dễ nghe, khi giọng nói vang lên cũng là lúc trước mắt Trần Phi biến thành một vùng tăm tối.

Đứng ở bên cạnh Trần Phi là Nam Cung Cẩn, cô nhìn thấy Trần Phi giải quyết sạch sẽ tên zombie thứ bảy lao tới từ cửa sổ, sau đó thì ngây ngốc đứng yên không nhúc nhích, trong mắt có ánh sáng màu lam đầy quỷ dị.

Đúng lúc này tên zombie thứ tám cũng thành công tóm lấy lan can, mắt thấy nó điên cuồng giãy dụa bay qua lan can, nhưng Trần Phi vẫn ngây ngốc đứng đó dường như không phát hiện ra.

Nam Cung Cẩn bước lên đẩy Trần Phi ra, trong thời khắc mấu chốt này, thanh kiếm dài trong tay cô chém bay đầu tên zombie, tránh cho một thảm kịch sắp xuất hiện trước mắt cô, sau đó cô lại liên tục giải quyết hai zombie, rốt cuộc toàn bộ zombie trong phòng bếp đã được giải quyết xong, kẻ mặc áo cưới kia là cô dâu zombie, nó dùng sức ngửi trong không khí thấy hơi thở của loài người, nó khập khiễng đi theo hướng từ phòng khách đến phòng bếp, bởi vì cô dâu zombie hành động không tiện, nó giãy dụa ở cửa sổ phòng bếp nhưng không nắm được lan can bảo vệ dù cho khoảng cách rất gần, Nam Cung Cẩn nhìn thấy cô dâu zombie rơi từ lầu 13 xuống mặt đất nặng nề.

Nam Cung Cẩn than nhẹ, nếu không phải là Trần Phi, có thể hiện tại cô cũng đã biến thành dáng vẻ giống như cô dâu zombie này, điên cuồng đuổi theo người sống, kết cục chính là bị người sống đánh vào đầu hoàn toàn chết đi.

Vào thời điểm đó, mắt Nam Cung Cẩn nhìn thấy người nằm trên mặt đất là Trần Phi, cô không nhịn được phát ra một tiếng cười khẽ, vừa rồi tình thế cấp bách cô đã không khống chế tốt lực đạo, cũng may là Trần Phi mạng lớn ngã sấp xuống ở bên cạnh, nếu ngã về phía sau, Trần Phi rất có thể sẽ ngã xuống cùng cô dâu zombie kia.

Điều làm cho Nam Cung Cẩn nhịn không được phải bật cười chính là tư thế của Trần Phi, cho dù ngã xuống mặt đất vẫn duy trì tư thế thẳng người, một tay giương nỏ chữ thập, một tay cầm dao găm, giống như thân thể bị đông cứng.

Mới đầu Nam Cung Cẩn còn tưởng rằng đây là Trần Phi đùa cô giỡn cô, nhưng hai phút đã trôi qua mà Trần Phi vẫn duy trì tư thế này, Nam Cung Cẩn cũng ý thức được tình huống không ổn, cô vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của Trần Phi, sau khi xác định Trần Phi còn thở cô mới yên lòng.

Khoảng cách gần hơn một chút, Nam Cung Cẩn càng thấy rõ ràng hai mắt khác thường của Trần Phi!

Trong mắt Trần Phi có ánh sáng màu lam, trong mắt phải có ba bánh răng lớn nhỏ không giống nhau đang chậm rãi chuyển động, còn lại mắt trái xuất hiện một hàng chữ nhỏ lướt nhanh qua.

Bởi vì chữ quá nhỏ nên Nam Cung Cẩn cũng không xác định được có phải chữ hay không, sau đó cô vô thức lại gần Trần Phi xem cho rõ ràng hơn…

Ting…

Hệ thống "Mạt Thế Chúa Tể" kích hoạt thành công.

Bắt đầu quét máy chủ để tạo nhân vật diện bản.

Ting…

Nhân vật diện bản đã được tạo thành.

Bắt đầu tải thêm công năng hệ thống Mạt Thế Chúa Tể,

Tiến độ tải hiện tại 10%... 30%... 60%... 90%...

Ting…

Công năng hệ thống Mạt Thế Chúa Tể đã tải xong.

Đã tải thành công Zombie Rada cấp độ 1.

Không gian lưu trữ cấp 1 được tải thành công.

Trại cấp 1 đã được tải thành công.

Đã tải thành công chức năng chế tạo cấp 1.

Ting…

Máy chủ đang thức dậy

Khi Trần Phi khôi phục sự minh mẫn, tầm mắt của hắn từ mơ hồ dần rõ ràng hơn, trước hết hắn nhìn thấy gần trong gang tấc là một đôi mắt xinh đẹp trong sáng như làn thu thủy, thậm chí mặt hắn còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương ở khoảng cách rất gần, nhưng khoảng cách giữa hai chóp mũi nhiều lắm rộng bằng hai ngón tay.

Đây là lần đầu tiên Trần Phi được ngắm nhìn gương mặt với đường nét thanh tú của Nam Cung Cẩn, nói không động lòng thì Trần Phi phải khinh bỉ sự dối trá của chính mình.

Đến khi ánh sáng màu lam trong mắt Trần Phi biến mất, Nam Cung Cẩn nhíu chặt mày, cô cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Trần dần tăng lên theo hơi thở, Nam Cung Cẩn phát ra một tiếng hừ tức tối.

Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đang dần tái đi, con mắt của Trần Phi đảo qua đảo lại, sau đó hắn giả bộ rất đau khổ.

"Hu… hu… hu… Chị Cẩn! Tôi… tôi… tôi khó thở, mau… mau giúp tôi với, tôi thở không được… hu… hu…"

"Hả? Cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào hả? Hô hấp nhân tạo có tác dụng không?"

"Có… tác dụng! Mau lên! Tôi sắp không chịu được rồi!"

"Ui da… Chị Cẩn! Tôi không sao, tôi không sao! Tôi không khó thở! Nhẹ thôi! Nhẹ thôi! Chị dùng lực như vậy, tai của tôi rụng ra mất!"

Trần Phi vừa kêu thảm thiết, vừa đứng dậy theo động tác của Nam Cung Cẩn.

Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Trần Phi, Nam Cung Cẩn còn chế giễu cho Trần Phi một ánh mắt đầy mê hoặc, sau đó nặng nề nói:

"Xem ra… Cái này có hiệu quả hơn hô hấp nhân tạo nha!"

Trong lòng Trần Phi thấy hối hận, vừa rồi hắn thừa dịp Nam Cung Cẩn không chú ý đánh lén cô! Dù sao vừa rồi khoảng cách gần như vậy, chắc chắn cô chạy không thoát, hiện tại nói cái gì đều vô dụng, bởi vì cơ hội tốt chỉ có một lần.

Trần Phi bất mãn vừa dùng sức xoa xoa cái tai bị nhéo sắp mất hết cảm giác, vừa cố ý tạo khoảng cách với hồ ly tinh Nam Cung Cẩn.

Trên thế giới này còn có một loại hồ ly tinh như vậy, mỗi ngày nó mê hoặc bạn rồi lại không cho bạn chạm vào, thật là khó chịu! Dù sao Trần Phi cũng tức giận sắp nổ tung.

"Tiểu Phi Phi, vừa rồi cậu bị làm sao vậy? Nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích?"

Sau đó Nam Cung Cẩn hỏi thắc mắc trong lòng.

Trần Phi lại tức giận trả lời:

"Tôi tụt huyết áp, cho nên váng đầu hoa mắt, được chứ!"

Nhìn thấy Trần Phi không muốn nói, Nam Cung Cẩn cũng không muốn mất mặt hỏi lại Trần Phi, chủ động đổi đề tài nói:

"Hiện tại bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?"

Trần Phi đã thay đổi vài góc nhìn, xác định zombie trong phòng cơ bản đều đã rời khỏi tòa nhà, hắn lại đi về cửa cứu hỏa đơn vị 2.

"Nếu trong nhà 1302 các zombie đều đã chết, chúng ta nhân tiện rửa sạch tầng này đi, không chừng sau này có thể dùng đến." Trần Phi không quay đầu lại mà trả lời.

Nam Cung Cẩn nhìn thấy vẻ giận dỗi của Trần Phi, trên mặt lộ ra ý cười đậm, không cần Trần Phi nói thì cô đã tự giác đi tới bên cạnh mở cửa cứu hỏa rồi.

Bình thường đều là Trần Phi đếm ngược ba giây sau đó hành động, mà hiện tại Trần Phi đang dỗi, Nam Cung Cẩn cũng mỉm cười giơ ba ngón tay ra hiệu cho Trần Phi.

Thật sự Trần Phi tức giận không phải vì Nam Cung Cẩn nhéo tai hắn, cũng không phải giận Nam Cung Cẩn không hô hấp nhân tạo cho mình, hắn tức giận là vì cơ hội tốt như vậy mà hắn không biết nắm chắc, nhưng mà một khắc rồi lại một khắc, đối mặt với zombie, Trần Phi tuyệt đối không thể làm bừa.

Khi Nam Cung Cẩn thu hồi cả ba ngón tay, cô đóng sầm cửa cứu hỏa, thân thể trực tiếp được cửa cứu hỏa chắn ở phía sau trở thành vỏ bọc tốt nhất ngăn cản zombie, ba tên zombie lần lượt bước ra khỏi cửa.

Nhưng mà Trần Phi đã sớm chuẩn bị tốt, liên tục bóp cò hai lần, dễ dàng bắn chết hai zombie trước mặt. Có điều ngay khi Trần Phi chuẩn bị bóp cò lần thứ ba, vẻ mặt của hắn trở nên phấn khích khác thường.

Mẹ nó, lũ zombie này đội mũ bảo hiểm!!!

Từ bộ trang phục của zombie này có màu sắc dễ phân biệt, Trần Phi thấy trên áo có hai chữ Mỹ Đoàn, hiển nhiên tên zombie này trước khi chết là một cậu bé giao hàng, kết cấu của loại mũ bảo hiểm kia làm người ta có cảm giác rất an toàn.

Nhược điểm của những xác chết này chính là cái đầu, mà hiện tại đầu lại được bảo vệ, Trần Phi cũng không thể giữ bình tĩnh, muốn mũi tên thép bắn thủng mũ bảo hiểm sau đó bắn thủng đầu, chuyện này dường như là không có khả năng làm được.

Ngay khi Trần Phi do dự lui về phía sau, tên zombie này đã vọt về phía hắn, ở trong hành lang hẹp, Trần Phi không thể tránh né được, bị tên zombie này đánh gục, nỏ chữ thập cũng rời tay rơi xuống, nếu không có lan can bảo vệ dày đặc, không chừng Trần Phi sẽ phải tìm kiếm nỏ chữ thập của hắn ở lầu một.

Khi zombie gục trên người hắn, Trần Phi chú ý tới kính chắn gió đằng trước mũ bảo hiểm, khi tên zombie sắp cắn được hắn thì Trần Phi trượt kính chắn gió xuống, kính chắn gió đã ngăn cách cái miệng tanh hôi của zombie thật hoàn hảo.

Tuy rằng kính chắn gió chống đỡ zombie không thể cắn hắn, nhưng Trần Phi cũng không dám phớt lờ, hắn biết cho dù bị zombie cào xước cũng sẽ bị nhiễm bệnh, Nam Cung Cẩn thấy thế vội vàng chạy tới, zombie và Trần Phi vật lộn trên mặt đất, khiến cho cổ của nó lộ ra ngoài, Nam Cung Cẩn nắm chắc thời cơ một đao chém xuống chặt đứt đầu tên zombie này.

Trần Phi đẩy thi thể zombie ra, dựa vào lan can há miệng thở hổn hển, hắn vừa có cảm giác thoát chết.

"Cậu không sao chứ?" Nam Cung Cẩn thân thiết nhìn Trần Phi hỏi.

Rõ ràng cô biết sự lợi hại của vi rút zombie, trên cơ bản bị cắn hay bị cào gây thương tích thì đều giống như tuyên án vận mệnh một người.

Trần Phi cẩn thận kiểm tra thân thể, sau khi phát hiện trên người không có vết thương nào thì thở phào nhẹ nhõm, mới vừa kích hoạt hệ thống đã bị nhiễm zombie, đó chắc chắn là một nhịp điệu của linh hồn.

Nam Cung Cẩn kéo Trần Phi đứng lên, cô cẩn thận xác nhận trên người Trần Phi có vết cào hay không. Trần Phi không biết Nam Cung Cẩn có thật sự quan tâm hắn, hay đơn thuần là sợ hắn biến thành zombie sau đó tập kích cô.

Nhưng mà mặc kệ có như thế nào, ánh mắt lo lắng và quan tâm của Nam Cung Cẩn làm cho trong lòng Trần Phi cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua.

"Tôi không sao, chị Cẩn, đi thôi, chúng ta chạy nhanh lên đơn vị 2, lầu 13 dọn dẹp cho xong, sắc trời đã không còn sớm." Trần Phi nhặt nỏ chữ thập trên mặt đất lên kiểm tra một chút, vội chạy về phía cửa cứu hỏa đơn vị 2.

Cửa nhà 1301 đóng chặt, cho nên đưa ba tên zombie từ phòng ngủ chính nhà 1302 và hai tên zombie từ phòng vệ sinh đi giải quyết xong, Trần Phi và Nam Cung Cẩn xem như thành công dọn dẹp xong tầng 13.

Trần Phi và Nam Cung Cẩn mới vừa đi đến cửa nhà 1301, thế nhưng cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Trần Phi giương nỏ chữ thập lên, vội vàng cùng Nam Cung Cẩn lùi về phía sau hai bước, chuẩn bị bắn.

Cửa phòng hoàn toàn được mở toang, một cô gái cao gầy mặc váy ngủ màu lam xuất hiện ở cửa, một cặp đùi thon dài thẳng tắp làm Trần Phi hai mắt nhìn chằm chằm, dáng người này tuyệt đối có thể cùng Nam Cung Cẩn, Mục Mỹ Tình ganh đua cao thấp, chẳng qua gương mặt của cô gái này trông hơi bình thường, toàn bộ bị lớp trang điểm dày che lấp, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn người nổi tiếng trên mạng. Nếu nói Nam Cung Cẩn và Mục Mỹ Tình là 100 điểm, cô gái trước mắt này có thể miễn cưỡng đánh giá 80 điểm.

"Đừng, đừng giết tôi! Tôi là người!"

Cô gái nhát gan nhìn thấy Trần Phi giương nỏ chữ thập, giọng nói mềm nhẹ làm đa số người đàn ông có ý nghĩ muốn che chở.

"Trong phòng còn có những người khác không?" Trần Phi thu hồi nỏ chữ thập, ra vẻ thâm trầm hỏi.

"Đã không còn ai, tôi là người duy nhất, nhà này chỉ còn mình tôi sống sót." Cô gái nhỏ giọng trả lời.

"Cô có bị zombie cào xước hoặc cắn bị thương không?"

"Zombie? Chà, vẻ ngoài của chúng giống hệt zombie.

Này… Tôi tên là Vương Viên Viên là một phát thanh viên, mấy ngày nay tôi vẫn trốn ở trong nhà không bị cắn cũng không bị bắt, không tin… không tin anh có thể kiểm tra!" Vương Viên Viên nói xong ra vẻ thẹn thùng không dám nhìn Trần Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang