• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Phong tỏa thành phố (3)

Nam Cung Cẩn chọn ra một vài chiếc mặt nạ từ đống mỹ phẩm, hơi thất thần nhìn Trần Phi, trêu đùa nói: “Sao thế? Chị Tình không quay lại có vẻ cậu rất thất vọng? Chẳng lẽ một thế giới chỉ có hai chị em chúng mình không tốt sao?”

Trần Phi không biết phải nói gì trước những lời của Nam Cung Cẩn, nếu đổi lại là người đàn ông khác nghe thấy mấy lời trêu đùa của cô, đoán chừng đã phát thú tính mà nhào tới, nhưng Trần Phi đã có thể nhận ra sự thật. Chỉ cần hắn dám có bất kỳ suy nghĩ lớn mật nào, thì Nam Cung Cẩn nhất định sẽ đánh hắn thành người hình con bướm!

Trần Phi ho khan vài tiếng, không dám trả lời câu của Nam Cung Cẩn, nhanh chóng trốn vào trong phòng ngủ...

Vào lúc nửa đêm, người phụ trách việc cải tiến lại chiếc xe, thầy Trương gọi điện cho Trần Phi, nói với Trần Phi rằng bọn họ đã trang bị lại chiếc xe xong, nhưng bởi vì ông chủ không có ở đó vào ban đêm nên Trần Phi không có cách nào để trả tiền và lái xe trở lại, chỉ có thể chờ đến sáng ngày mai.

Trong lúc đó, Trần Phi không chỉ một lần nghe thấy tiếng xe ô tô ầm ầm ở từ đường phố bên ngoài cửa sổ truyền đến, thỉnh thoảng còn có tiếng máy bay gào thét bay qua. Sau khi dùng kính viễn vọng nhìn qua cửa sổ, hắn thấy đó là một chiếc xe tải quân sự màu xanh lá cây chở đầy những người lính ăn mặc chỉnh tề với súng ống.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Phi nghĩ tới một khả năng nên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, sau khi xác nhận lại thì hắn phát hiện tất cả các chuyến bay từ thành phố Trung Nam đến các thành phố khác đều cho thấy không còn dư một vé nào, mà không chỉ vé máy bay mà ngay cả vé tàu hỏa và vé xe, toàn bộ đều hiện không còn vé, ngay cả lễ hội mùa xuân những năm trước cũng không có hiệu ứng như thế này.

Chuyện này chỉ có thể cho thấy rõ sự lây lan của virus đã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, nên nhà nước quyết định muốn phong tỏa thành phố!

Vào sáng sớm ngày thứ sáu, người dân ở các thành phố khác đồng thời nhận được một tin tức.

Nội dung chính tin tức muốn nói đến là: Vì chất độc có nguy cơ truyền nhiễm cao nên chính phủ sẽ tạm thời phong tỏa thành phố, phòng ngừa sự lây lan dịch bệnh đến từ các thành phố khác.

Tất cả các chuyến bay, xe lửa, phương tiện công cộng đều bị dừng hoạt động ngay trong ngày, nghiêm cấm các địa điểm tụ tập ăn chơi đông đúc như trung tâm thương mại, khu vui chơi giải trí, còn nhà hàng chỉ có thể kinh doanh theo hình thức bán thức ăn mang về, nếu như các ca nhiễm vẫn duy trì trạng thái gia tăng liên tục thì rất có thể cả nước sẽ đi vào tình trạng đình trệ trên toàn diện rộng.

Tin tức này xuất hiện đúng lúc để giải thích lý do vì sao những chiếc xe quân đội có mặt trên đường cao tốc và các con đường quan trọng vào đêm hôm qua, họ muốn thiết lập rào chắn để ngăn sự xâm nhập từ các phương tiện ngoại tỉnh và không cho các phương tiện trong tỉnh đi ra ngoài.

Tin tức này vừa tuyên bố ra đã làm cho rất nhiều người mới ban đầu còn không để bụng trở nên bất an, hôm qua chỉ có một bộ phận nhỏ người dân tích trữ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, hôm nay thì đã tràn lan trên các trang mạng, Trần Phi tin rằng siêu thị hôm nay sẽ bị ảnh hưởng nặng nề nhất từ trước đến nay bởi vì dòng người đông đúc!

Tại thành phố Trung Nam hôm qua chỉ có mấy trăm ca nhiễm, vậy mà hôm nay số ca nhiễm đã được xác nhận là tăng lên gấp 10 lần! Các bệnh viện tại thành phố Trung Nam cũng trở nên quá tải.

Nửa tiếng sau, Trần Phi nhận được thông báo nghỉ học, nhà trường kêu gọi tất cả các sinh viên hãy ở lại ký túc xá, đến giờ cơm chỉ cho một người đi ra mua cơm, còn những học sinh không trú tại ký túc xá thì không được đi vào trường học.

Những dân đi làm như Nam Cung Cẩn cũng nhận được thông báo nghỉ làm từ quản lý.

Suy nghĩ của Nam Cung Cẩn thay đổi rất nhanh, cô liên tưởng lại những hành động dị thường của Trần Phi mấy ngày nay, sau đó liền mặc kệ có phải Trần Phi đang làm chuyện bỉ ổi gì đó trong phòng hay không mà vọt thẳng vào trong phòng, kéo lỗ tai tên Trần Phi giờ phút này còn nằm ở trong chăn xem điện thoại!

“Trần Phi, có phải cậu biết cái gì rồi không?”

Nam Cung Cẩn thay đổi vẻ uỷ mị lười biếng hàng ngày, thay vào đó là nghiêm túc hỏi.

“Ai. . . Ai. . . Ai. . . Chị Cẩn mau buông tay ra, tôi không có mặc quần áo, có chuyện gì thì hai ta từ từ mà nói!”

Trần Phi tránh thoát khỏi bàn tay Nam Cung Cẩn, dùng chăn mền che lại toàn bộ cơ thể sau đó co quắp lại lăn tới đầu giường, bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Cẩn giải thích: “Chị Cẩn! Không gạt chị, đúng là tôi biết một chút nội tình, nhưng nếu như tôi nói với chị thì chưa chắc chị đã tin tưởng tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK