Chương 11: Vô Gian Đạo (1)
Để tiện nghỉ ngơi bên ngoài, Trần Phi lắp đặt lều vải tự động trên trần xe vô cùng hào hoa, phía sau xe cũng trang bị thêm thùng hàng kiên cố, có thể sử dụng không gian lớn nhất phía sau, cứ như thế con hàng khí phách ban đầu đã biến thành xe van cỡ lớn, ống thoát khí và bình xăng thông thường cũng yêu cầu cải tiến, Trần Phi đưa ra một phương án cải tiến không một ai hiểu được.
Trần Phi yêu cầu thợ cải tiến hàn hàng rào thép trên xe để bảo vệ tất cả cửa sổ xe!
Bởi vì cân nhắc đến việc thây ma sẽ tấn công xe, Trần Phi cảm thấy mình cần phải bảo vệ tất cả cửa sổ xe, như vậy cho dù cửa kính vỡ cũng không lo thây ma xông vào, căn cứ vào sự điên cuồng của thây ma trong mấy bộ phim, ngoại trừ bảo vệ cửa sổ xe thì còn thiếu rất nhiều, dù sao những kim loại dùng cho chiếc xe này cũng không cứng rắn như trong tưởng tượng, thậm chí nhựa plastic cũng không kém, ban đầu Trần Phi yêu cầu thợ cải tiến thêm chỗ cửa xe, đầu xe và vị trí thùng xe một lớp thép dày, như vậy cho dù xe hắn bị đụng, chỉ cần đối phương không phải xe tải thì vẫn có thể bảo đảm an toàn.
Các thợ cải tiến cái này đã cải tiến vô số xe, cũng khoảng 1800 chiếc nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy vậy, yêu cầu kỳ lạ như thế, cái này sao gọi là cải tiến! Rõ ràng tương đương với việc làm lại từ đầu một chiếc xe bọc thép!
Thợ cải tiến ở đây nhiều lần xác nhận và khuyên bảo, cuối cùng vẫn dựa theo yêu cầu lúc đầu của Trần Phi, theo lý mà nói cải tiến lớn như vậy phải mất 3 ngày mới có thể hoàn thành, nhưng Trần Phi lén lút nhét cho đám thợ 10 ngàn tệ, thành công làm thời hạn rút ngắn một ngày, chỉ cần hai ngày có thể hoàn thành cải tiến.
Khiến Trần Phi vô cùng đau lòng là tiền hắn bỏ ra cải tiến xe từ trên xuống dưới hết 350 ngàn! Còn tốn nhiều tiền hơn hắn mua chiếc xe này, cũng may là hắn mua xe second-hand, nếu là xe mới hắn thì không đủ tiền để hoàn thành cải tiến.
Trần Phi ở nơi này vì tận thế sắp giáng xuống dốc sức chuẩn bị đâu vào đấy,
mà ở biên giới virus cũng đang âm thầm lan tràn bệnh dịch.
Ông chủ Chu bán nỏ chữ thập tự động kia là người rất biết giữ uy tín, bọn họ hẹn trong vòng 24 giờ sẽ đưa đến cho Trần Phi. Quả thực chỉ mất hơn 22 giờ bọn họ đã đi ô tô tới cửa phía tây khu dân cư nhà của Trần Phi, ở chỗ đó có rất ít người qua lại.
Thứ mà Trần Phi mua, cho dù là nỏ chữ thập tự động quân sự, hay là ba thanh kiếm katana sắc bén, chúng đều là hàng cấm, cho dù mua về mà không dùng làm chuyện xấu, bị bắt được thì Trần Phi cũng phải vào đồn cảnh sát, mà ngược lại kẻ giao dịch mua bán phi pháp, bọn họ phải chịu phiêu lưu lớn hơn nữa, hình phạt họ phải nhận so với Trần Phi còn nặng hơn nhiều, cho nên thời điểm giao dịch phải thật cẩn thận, bọn họ cũng muốn phòng ngừa Trần Phi có thể là gián điệp, đưa bọn họ vào chỗ tận diệt.
Trần Phi đã đặt đơn hàng vào tối hôm qua lúc 1 giờ sáng, sau khi người bán đã khẩn trương gia công chế tạo toàn bộ mũi tên thép cho Trần Phi xong, hai người đàn ông vạm vỡ lái chiếc SUV màu đen, từ thành phố Ninh Hải thuộc huyện Vĩnh Ninh đi 800km đến thành phố Trung Nam, nơi có nhà Trần Phi.
Hai người đàn ông vạm vỡ này, hiển nhiên không phải lần đầu tiên mua bán kiểu này, 10 giờ tối bọn họ cũng đã có mặt chính xác khu dân cư mà Trần Phi sống. Sau khi đến nơi này, đầu tiên là bọn họ đi vòng quanh khu dân cư, sau đó lại nhìn ngắm hai quảng trường ở bên cạnh, một giờ sau bọn họ mới gọi điện thoại cho Trần Phi.
Trần Phi đang nằm trên giường xem tin tức mới nhất về vi rút trên di động, kết quả trên màn hình lại hiện lên một số điện thoại xa lạ, khi chọn nghe điện thoại, không đợi hắn mở miệng, trong di động vang lên giọng nói khàn đục của một người đàn ông.
"Alo! Ông chủ! Đồ ông đặt đã được chuyển đến."
Những lời này vào buổi chiều ông chủ Chu đã gửi tin nhắn cho Trần Phi, xem như ám hiệu khi giao hàng.
Trần Phi lo lắng nuốt nước miếng, giọng nói của người đàn ông trong điện thoại làm hắn bất giác nghĩ đến những tên côn đồ xã hội đen trong phim điện ảnh, nhưng mà dù trong lòng sợ hãi, Trần Phi vẫn phải thật nhanh chóng xỏ giày, đi về phía cửa tây khu dân cư.
Lúc này là 11 giờ tối, trong khu dân cư cư đã có rất ít người đi đường, Trần Phi lo lắng bước từng bước nhỏ, cẩn thận đi về cửa Tây.
Năm phút sau, Trần Phi đã đi ra khỏi cửa Tây, bởi vì chỗ đậu xe khó khăn, ngã tư đường ở cửa Tây vào buổi tối giống như là bãi đậu xe bình thường, đưa mắt nhìn đâu cũng toàn là xe.
Dịch : vietanh1766
^^