Bởi vì tâm trạng phức tạp, 11 giờ Trần Phi đã lên giường nằm, kết quả đến 12 giờ rưỡi hắn vẫn chưa ngủ được.
Đến nửa đêm, tiếng máy bay không ngừng bay qua, so với tối hôm qua còn dày đặc hơn, mà các xe tải quân sự thừa dịp trời tối chạy trên đường phố so với ngày hôm qua cũng nhiều hơn mấy lần, Trần Phi nhìn qua cửa sổ một lát rồi một lần nữa trở lại giường ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ.
Ngày mai chính là ngày thứ bảy, rốt cuộc tình huống sẽ như thế nào trong lòng Trần Phi cũng không rõ lắm, có điều hắn nhất định phải đảm bảo bản thân được ngủ đủ giấc để đầu óc tỉnh táo, thể lực dồi dào.
. . . . .
Ngày hôm sau, người có thói quen ngủ nướng như Trần Phi lại tự động thức dậy vào lúc 6 giờ hơn.
Ngày tận thế đã bắt đầu chưa? Virus thây ma đã hoàn toàn bùng phát rồi?
Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Trần Phi khi vừa mở mắt, hắn vội vã chạy tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài đường, tuy nhiên lại thấy mọi thứ vẫn như ổn, ngoại trừ có ít xe cộ và người đi bộ hơn ngày thường, nhưng rất có thể là vì bây giờ còn quá sớm.
Trần Phi một mực chờ đợi đến 10 giờ trưa trong sự lo lắng và bất an, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, sau khi nhìn thấy tên người hiển thị trên điện thoại di động, vẻ mặt Trần Phi vô cùng khó hiểu, hắn không biết vì sao lớp trưởng Khúc Hiểu Đình lại gọi điện thoại cho hắn.
“Alo, lớp trưởng, cậu. . . . .”
“Trần Phi, cậu đã liên tục một tuần không đến lớp, chẳng lẽ cậu muốn bỏ tiết tất cả các môn sao? Cậu không thể huỷ hoại chính mình như thế được!”
Trần Phi bất đắc dĩ đưa điện thoại di động sang một bên, để lỗ tai có thể rời xa tiếng gào kia, cái này khác với cô gái đeo kính tĩnh lặng dịu dàng trong trí nhớ của hắn, cũng không biết có phải Khúc Hiểu Đình đã bước vào thời kỳ mãn kinh sớm hay không.
“A. . . . Lớp trưởng, thật ra tôi bị bệnh, tôi bị nhiễm bệnh cúm mới nhất, sợ lây nhiễm cho các bạn cùng lớp, vì vậy bây giờ tôi phải ở nhà tự cách ly, cảm ơn lớp trưởng quan tâm! Mà này lớp trưởng, không phải bây giờ trường học cho nghỉ tạm thời rồi sao?”
Sau khi Khúc Hiểu Đình nghe Trần Phi nói như vậy, ngữ khí rõ ràng dịu đi rất nhiều, nhưng mà cô vẫn còn chút nghi ngờ, có điều Trần Phi lại tùy tiện nói vài câu qua loa rồi vội vàng cúp điện thoại.
Trần Phi như trút được gánh nặng thở phào một hơi, sau đó hắn liền nghe được tiếng oán giận lẩm bẩm của Nam Cung Cẩn: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tất cả đồ ăn của các cửa hàng bên ngoài đều không có?”
Trần Phi nhìn Nam Cung Cẩn mỗi ngày đều xinh đẹp hấp dẫn đến cực điểm, nịnh nọt cười nói: “Chị Cẩn, đồ ăn trong nhà nhiều như vậy chị còn muốn đặt thêm đồ ăn bên ngoài à? Bây giờ tình hình dịch bệnh nghiêm trọng, tất cả các nhà hàng phỏng chừng đã đóng cửa, chúng ta vẫn nên tự mình động thủ thôi!”
Nam Cung Cẩn ngẩng đầu nhìn Trần Phi một cái, biểu tình có chút phức tạp.
“Trần Phi, không phải cái virut cậu nói hôm nay sẽ bùng phát sao? Tôi đã yêu cầu cha mẹ tôi lấy hơn một nửa số tiền tiết kiệm để mua vật tư sinh hoạt, nếu đến tối mà tôi không nhìn thấy loại tình huống như cậu nói, tôi đảm bảo cậu đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai!” Trong giọng nói của Nam Cung Cẩn mang theo từng tia lạnh như băng.
Khuôn mặt của Trần Phi lập tức tái nhợt không còn chút máu như tờ giấy trắng, hắn vô thức quay đầu nhìn lại những vật dụng sinh hoạt chất đống trong phòng khách . . . .
Hơn nửa số tiền tiết kiệm đã là gì? Ông đây vì ngày hôm nay còn đem căn nhà đi thế chấp, nếu virus thây ma không bùng phát, ông đây mới là người chết thảm nhất! Hơn nữa mẹ nó còn là bị chính mình gài bẫy! ! !
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Trần Phi cũng không dám biểu hiện ra ngoài, hắn không dám trực tiếp trả lời Nam Cung Cẩn mà bật Tivi lên rồi ngồi trên thùng nước khoáng để xem bản tin thời sự trên Tivi, chỉ nhìn sơ qua mấy lần, Trần Phi đã nhìn thấy một cái tiết mục đầu tiên tên là tình hình bệnh dịch.
Trên màn hình lúc này, cô gái mắt một mí có làn da hơi đen đang hướng về phía micro trong tay giới thiệu:
“Xin chào tất cả mọi người, tôi là Hạ Hạ, người dẫn chương trình tại hiện trường đầu tiên của dịch bệnh. Vị trí hiện tại của tôi là lối vào của bệnh viện tiểu bang ở Casa, Hoa Kỳ. Tôi tin rằng khán giả ngồi trước Tivi hẳn là đã nhìn thấy sự bận rộn ở bệnh viện tiểu bang Casa vào lúc này, từ khi tôi đứng ở đây đã tận mắt chứng kiến có rất nhiều bệnh nhân được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện.
Theo số liệu được phân tích bởi các tổ chức có thẩm quyền nhất, từ 10 giờ sáng hôm qua đến 10 giờ sáng nay, loại virus cúm mới đang hoành hành tại Hoa Kỳ, trong vòng 24 giờ đã có thêm hơn 80.000 bệnh nhân mới được chẩn đoán mắc bệnh, đây là một con số khủng khiếp!
Đầu giờ sáng nay, các bệnh viện trên khắp nước Mỹ liên tiếp lên tiếng cho thấy số lượng bệnh nhân mà bệnh viện có thể tiếp nhận đã lên đến đỉnh điểm trong mấy chục năm qua. Các bệnh viện đang thiếu trầm trọng trang thiết bị y tế từ giường bệnh đến nhân viên y tế, áp lực lên hệ thống y tế đã đến bờ vực sụp đổ.
Để ngăn chặn sự lây lan thêm của virus, nước Mỹ cũng giống như trong nước chúng ta, thực hiện phong tỏa và cách ly giữa các tiểu bang, nhưng vì đây là nơi đầu tiên dịch bệnh bùng phát, nhưng bọn họ lại phong tỏa cách ly trễ nhất, hiện tại không biết đã có bao nhiêu người nhiễm bệnh mang theo virus ẩn trong người rải rác khắp nơi trên thế giới.
“Bây giờ... Đồng nghiệp của tôi là người quay phim Tiểu Lý và tôi, sẽ đi vào bên trong của bệnh viện tiểu bang Casa để trực tiếp xem xét nơi trung tâm của dịch bệnh!”
Màn hình Tivi khẽ rung lên, cô gái dẫn chương trình tên Hạ Hạ xoay người chuẩn bị đi về phía bệnh viện tiểu bang bên kia đường.
Rầm rầm rầm. . . . . Một tiếng kính pha lê vỡ ra vang lên.
Trên màn hình Tivi rung lắc quay được có ba người đập vỡ kính của tòa nhà bệnh viện không biết cao bao nhiêu tầng, trong tiếng la hét kinh hoàng của mọi người rơi xuống đất với tốc độ rất nhanh, đập vào hai xe cứu thương đậu ở cổng bệnh viện.
“Chúa ơi! Có người nhảy lầu! Chuyện quái gì xảy ra vậy? Tiểu Lý! Nhanh lên! Mau đi với tôi!”
Cô gái dẫn chương trình Hạ Hạ kêu to một tiếng rồi bước nhanh về phía vị trí xe cứu thương để có thể quay được những tin tức mới nhất, đây là điều được quan tâm hàng đầu của tất cả các phóng viên và người dẫn chương trình ngoài sân.
Kèm theo sự rung chuyển dữ dội màn hình Tivi, Trần Phi đang nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng một lúc, cũng may tình huống này chỉ kéo dài hơn mười mấy giây, ngoại trừ tiếng bước chân giày cao gót lắc lư, cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của cô gái dẫn chương trình Hạ Hạ và người quay phim Tiểu Lý.
Sau khi màn ảnh Tivi ổn định, trên màn hình xuất hiện ba thi thể vặn vẹo, hai thi thể trên nóc xe cứu thương, làm biến dạng nghiêm trọng nóc xe, một thi thể khác trực tiếp ngã trên mặt đất, máu thịt be bét, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
Thanh âm của cô gái dẫn chương trình Hạ Hạ lúc này lại vang lên trên Tivi:
“Nhìn từ góc độ hiện trường, tổng cộng có ba người. Từ quần áo bọn họ mặc có thể thấy, trong đó có một người hẳn là bác sĩ, người kia là y tá, mà người nằm trên mặt đất rất có khả năng là bệnh nhân hoặc là người nhà bệnh nhân, trước mắt không rõ nguyên nhân ba người rơi xuống là gì, có điều tôi sẽ lập tức tiến vào trong bệnh viện để tìm kiếm nguyên nhân của sự việc cho mọi người, tôi …”
Người dẫn chương trình Hạ Hạ dõng dạc nói, khiến khán giả trước màn hình có một loại cảm giác cô gái này thật là muốn anh dũng hy sinh, dứt khoát chịu chết. Tuy nhiên, lời nói của cô đột ngột bị ngắt trước khi kết thúc câu cuối cùng.
Không chỉ có giọng nói của người dẫn chương trình Hạ Hạ đột nhiên dừng lại, mà một số nhân viên y tế và những người qua đường xung quanh, bao gồm cả cảnh sát đang duy trì trật tự, tất cả đều sững sờ tại chỗ!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cơ thể máu thịt be bét của người nằm trên mặt đất bắt đầu co giật và vặn vẹo một cách kỳ lạ, cơn co giật của hắn khác với những cơn co giật thông thường, âm thanh răng rắc của xương khớp tạo cho người ta một cảm giác rất đáng sợ.
Cơn co giật kéo dài khoảng mười giây, sau đó cơ thể người này đột nhiên ngừng cử động, như thể không có chuyện gì xảy ra . . . .
“Chết rồi?”
Người dẫn chương trình Hạ Hạ nói một cách không chắc chắn, dường như tự hỏi mình cũng giống như đang hỏi khán giả trước Tivi, mà Trần Phi sau khi nhìn thấy hình ảnh này thì bật người đứng dậy! Bởi vì hắn đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đó là kết quả hắn không muốn nhìn thấy nhưng trong tiềm thức lại khát vọng nhìn thấy.
Quả nhiên. . . . . ngay khi giọng nói của Hạ Hạ vừa dứt, người đàn ông máu thịt be bét nằm trên mặt đất từ từ đứng lên!
Chân phải và cánh tay trái của hắn dường như đã bị gãy khi ngã xuống, hắn xoay người một cách quỷ dị, thân thể hơi lay động, trong cổ họng phát ra thanh âm cười khanh khách.
“Thưa ngài, ngài có sao không?”
Một người cảnh sát da trắng mặc đồng phục cảnh sát phục hồi tinh thần lại đầu tiên, anh ta tiến lên một bước nhìn cái người máu thịt be bét trước mặt mình, nghi hoặc hỏi.
Nhưng mà những lời nói này giống như là một mệnh lệnh mang theo ma lực gì đó, vừa nghe xong người đàn ông máu thịt be bét kia đã quay đầu nhìn chằm chằm vào người cảnh sát da trắng bằng một đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ máu, lại chỉ có tròng trắng.
Ngay khi mọi người còn đang sững sờ tại chỗ không biết làm sao thì người đàn ông máu thịt be bét kia phát ra một tiếng gào thét trầm thấp, nhào tới trên người tên cảnh sát da trắng, há to miệng cắn vào mặt bên phải của người cảnh sát da trắng, tàn nhẫn róc xuống một mảnh da thịt, trong nháy mắt máu tươi chảy ròng ròng nhuộm đỏ mặt cảnh sát da trắng.
Người cảnh sát da trắng dùng sức giãy dụa, phát ra từng tiếng gào thét thảm thiết . . .
Đối mặt với cảnh tượng kinh hãi này, mọi người còn đang kinh ngạc nhao nhao thét chói tai lui về phía sau, chỉ có hai người cũng mặc đồng phục cảnh sát rút súng đeo trên eo ra, chĩa vào bóng người đang điên cuồng ăn thịt người cảnh sát da trắng, giận dữ hét lên.
Trần Phi không hiểu hai người cảnh sát kia hô to cái gì, dù sao trình độ tiếng Anh của hắn cũng chỉ mạnh hơn học sinh tiểu học một chút, nhưng hắn lại có thể đại khái đoán ra nội dung trong tiếng hô to của hai người họ, đơn giản chính là ‘Không được nhúc nhích, mau giơ tay lên, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!’
Nhưng mà đúng lúc này, hai xác chết nằm trên nóc xe cứu thương cũng lần lượt ‘sống lại’, trạng thái giống như người đàn ông máu thịt be bét trên mặt đất, chúng từ trên nóc xe cứu thương nhảy xuống đất, giống như dã thú gào thét xông về phía người gần nhất là một ý tá và một người qua đường vây xem, hai người lần lượt bị đánh gục, trong tiếng la hét kinh hoàng, họ bị hai xác sống ‘cắn’ vào chỗ hiểm chết ngay tại chỗ.
Cứ như vậy chỉ trong vài giây, hiện trường đã biến thành địa ngục trần gian.
Hai người cảnh sát chỉ chần chừ trong giây lát, người cảnh sát da trắng đã bị gặm ăn kia đã hoàn toàn không còn sức sống, khuôn mặt bị ăn thịt vặn vẹo đến không thể nhận ra, sau khi cắn chết người cảnh sát da trắng, người đàn ông máu thịt be bét kia lại nhào về phía tên cảnh sát có bụng to gần hắn nhất!
Bang. . . . Bang. . . Bang. . . .
Hai người cảnh sát đồng thời nổ súng, mấy viên đạn bắn vào trên người và chân của người đàn ông máu thịt be bét, nhưng sự công kích từ viên đạn chỉ làm cho cơ thể của người đàn ông bị bắn trúng kia hơi chững lại, cũng không thay đổi được kết quả người cảnh sát bụng to bị róc thịt.
“Trời ạ, những người này bị sao vậy? Đây là bệnh dại à?”
Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trước mặt, người dẫn chương trình Hạ Hạ kinh ngạc thốt lên, vừa cùng ống kính máy quay chậm rãi lui về phía sau, nhưng mà lúc này lại truyền đến tiếng kinh hô của một người đàn ông.
“Hạ Hạ, mau nhìn ba người bị cắn chết kia!”
Trong màn hình Tivi, ba người đầu tiên bị cắn chết bao gồm một cảnh sát, lần lượt đứng lên sau cơn co giật dữ dội, chúng gào thét điên cuồng rồi cũng nhào về phía những người gần nhất, mà người cảnh sát da trắng kia thì đang hướng về ống kính bên này nhào tới . .
Sau một tiếng kêu gào thảm thiết, ống kính máy quay điên cuồng rung lắc, cuối cùng góc nhìn ống kính rơi xuống đất, ngay sau đó một gương mặt máu tươi đầm đìa, kinh hoảng tuyệt vọng xuất hiện trước ống kính, rõ ràng là cô gái dẫn chương trình tên Hạ Hạ kia!