• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Tôi tên là Trần Phi (2)

''A...''

Sau đó trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng kêu bi thảm nhất trần gian kéo dài hơn 10 phút.

''Trần Phi, 1000 tệ kia coi như tiền thuê nhà một tháng của tôi, còn bồn cầu ngày mai tôi sẽ tìm người sửa, cậu khiến tôi quá thất vọng!''

''Tiểu Phi Phi, nếu vừa nãy cậu chủ động phối hợp, thẳng thắn thừa nhận, không chừng chị đây còn nói giúp cậu, cậu nhìn xem... Bây giờ vì đánh cậu mà tay chị đây không còn chút sức lực nào, cho nên quần áo bẩn của tôi và chị Tình giao cho cậu nhé!''

Sau đó Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn rời khỏi phòng vệ sinh. Một lát sau, hai người mỗi người ôm một chậu quần áo ném xuống trước mặt Trần Phi. Trần Phi nhìn đống quần áo trước mặt, biểu cảm khóc không ra nước mắt, quần áo của Mục Mỹ Tình còn đỡ, chỉ có ba bốn cái thôi, nhưng quần áo của Nam Cung Cẩn lên tới mười mấy cái, bên trong còn có cả bít tất và đồ lót!

Trần Phi gục đầu xuống, sắc mặt giống như trái cà tím bị sương giá làm cho dập nát, con mẹ nó đây là cái tình huống gì vậy! Đánh cho đã xong còn muốn hắn giặt quần áo, so ra thật là càng ngày càng quá đáng?

Trần Phi thật sự hối hận vì lúc đó bản thân chìm đắm trong sắc dục, giờ thì đúng là mời thần dễ tiễn thần khó, không biết hắn còn phải chịu đựng khoảng thời gian tối tăm như vậy bao lâu nữa.

Chuyện này phải ngược dòng tìm hiểu từ một năm trước…

Bởi vì lễ mùng một tháng năm được nghỉ dài ngày, cho nên cha mẹ Trần Phi quyết định đi du lịch nước ngoài, kết quả không nghĩ tới là trên chiếc máy bay kia lại có hành khách xui xẻo, từ đó liên lụy toàn bộ máy bay, nữ tiếp viên hàng không, cơ trưởng và tất cả mọi người ở bên trong đều phải chôn theo. Sau đó Trần Phi từ một đứa trẻ ngơ ngác đần độn thành một người mồ côi lớn tuổi.

Là con một, lại đến tuổi pháp luật quy định, Trần Phi thuận lợi thừa kế một ngôi nhà rộng 140 mét vuông, một chiếc xe SUV màu đen giá gốc là 230 ngàn tệ, còn có 500 ngàn tệ tiền tiết kiệm với… 600 ngàn tệ tiền thế chấp.

Trần Phi chỉ là một sinh viên đại học năm hai, trường đại học hắn theo học cũng chỉ thuộc hạng ba của thành phố, hắn không có lấy một đồng tiền thu nhập nào nên tất nhiên cũng không có cách nào trả thế chấp. Có điều, tuy rằng thành tích học tập của Trần Phi không tốt lại còn ham chơi, nhưng ít nhất bộ não của hắn không ngu ngốc, hắn biết rằng không thứ gì có giá trị bảo đảm hơn căn nhà, sau đó hắn dùng số tiền vừa mới được thừa kế còn chưa kịp đắc ý là 500 ngàn tệ tiền tiết kiệm cộng với tiền bán chiếc xe với giá 120 ngàn tệ, trả hết nợ thế chấp trong một lần duy nhất.

Cho nên, cuối cùng Trần Phi cũng chỉ thừa kế căn nhà trị giá 200 vạn tệ, cùng với 20 ngàn tệ tiền tiết kiệm.

Vốn dĩ Trần Phi dùng tiền luôn là loại vung tay quá trán, mỗi tháng nướng tiền vào game không 1000 thì cũng 800 tệ, lại thêm chi phí hàng ngày, 20 ngàn tệ đã tiêu hết một cách nhanh chóng, lúc này vì không muốn đi làm thuê, Trần Phi nghĩ đến chuyện cho thuê phòng, hắn chỉ cần một phòng để ngủ, mà nhà hắn có tới ba căn phòng lớn, ba phòng ngủ này mỗi phòng đều vô cùng rộng rãi, thậm chí cái ban công được xem như phòng tập thể hình kia cũng có thể cải tạo lại thành một cái phòng ngủ.

Nhà của Trần Phi nằm bên trong khu dân cư cao cấp của toàn thành phố Trung Nam, khu vực này cũng coi như là chỗ đắc địa, điểm quan trọng nhất là nhà của hắn tuy không được lộng lẫy nhưng cũng vô cùng tinh tế, dạng nhà thế này có rất ít người đồng ý cho thuê, lại thêm Trần Phi không hiểu giá cả thị trường nên treo bảng giá cũng thấp hơn một số, cho nên hắn vừa đăng tin tức buổi sáng thì buổi trưa đã có người gọi điện thoại hỏi thăm. Lúc xem phòng, Trần Phi nhìn thấy trước mặt là hai cô gái rất xinh đẹp dáng người cao gầy nóng bỏng, ánh mắt câu dẫn, với suy nghĩ đen tối, hắn không chút nghĩ ngợi mà đồng ý cho thuê, kết quả hắn nào nghĩ đến quyết định này lại là dẫn sói vào nhà, từ đó hắn bắt đầu sống cuộc đời bi thảm của một chủ nhà.

...

Đống quần áo kia Trần Phi phải mất tròn hai tiếng đồng hồ mới giặt xong, khi hắn ra ngoài thì Mục Mỹ Tình hay Nam Cung Cẩn đều đã trở về phòng ngủ của họ nghỉ ngơi.

Trong phòng ngủ, Trần Phi nằm trên giường, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn lên trần nhà, có cảm giác dường như hắn đã bị lợi dụng hết mức có thể, người khác hâm mộ hắn có hai vị khách trọ là mỹ nữ cực phẩm, nhưng khổ sở bên trong thì chỉ có một mình Trần Phi biết được.

Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn đều không phải là người địa phương ở thành phố Trung Nam, nhưng mà các cô đều làm việc ở đây. Mục Mỹ Tình là bác sĩ của khoa chỉnh hình bệnh viện thành phố Trung Nam, còn Nam Cung Cẩn lại là một huấn luyện viên Yoga. Hai người bọn họ ngoài việc là hai mỹ nữ cấp bậc đại thần thì còn có một điểm giống nhau!

Đó là bọn họ đều là học viên cao cấp của trung tâm Taekwondo Trung Nam Long Đằng, đều mang đai xanh! Hai cô gái cũng vì Taekwondo mà quen biết nhau, thuộc dạng không đánh nhau thì không quen biết.

Dịch : vietanh1766

Cầu ngọc phiếu để truyện được nhiều người biết đến hơn ạ .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK