• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+Beta: Serenity

Trên thực tế, luôn có một số người rất ngu ngốc và ngây thơ, nói trắng ra chính là họ luôn tự cho mình là đúng!

Trong những ngày qua, chỉ cần ai tinh ý một chút thì đều có thể nhìn ra một vài tập tính của thây ma. Muốn lao ra khỏi thành phố Trung Nam và rời xa khu vực thành thị thì phải cố gắng phá vòng vây vào buổi trưa khi mặt trời ló dạng, độc nhất và nhiệt độ là cao nhất.

Tuy nhiên, vài ngày nay, vào ban đêm Trần Phi luôn có thể nghe thấy tiếng gầm rú và va chạm của ô tô, sau cùng là những tiếng hét thê lương thảm thiết. Đối với đám người này, Trần Phi không có lấy một chút sự thương cảm. Thậm chí, hắn còn không keo kiệt mà ném ra khỏi miệng vài câu chửi thề.

Bị tiếng la hét thảm thiết đánh thức, Trần Phi bước đến bên cửa sổ và nhìn những thây ma đang nhảy múa cuồng nhiệt bên dưới, những thây ma tụ tập trên đường phố vào ban đêm đang tăng lên với tốc độ kinh hoàng mỗi ngày, đến bây giờ quy mô của chúng đã trở thành những đoàn diễu hành theo nhóm.

Trần Phi cũng nghĩ tới, thật ra ngày đầu biết chuyện, hắn nên thuê xe tải lớn chở vật liệu sinh hoạt rồi tìm một thôn làng ít người để ẩn náu nhưng mà cái hệ thống thống trị tận thế vẫn còn đang đeo bám trên lưng hắn. Mà lại nghe hắn của 12 năm sau nói rằng, cái hệ thống này là mấu chốt để kéo dài nền văn minh nhân loại. Bỗng dưng gánh trên vai trách nhiệm lớn lao như vậy, Trần Phi muốn không thèm để ý cũng khó.

Nhưng bây giờ hắn đã quyết định, không cần phải đặt ra những giả thiết rằng hắn nên làm như thế nào, trừ khi hắn là người từ 12 năm sau xuyên về chính thời điểm hiện tại. Còn không thì hắn chả cần quan tâm điều đó làm gì nữa.

Không ngủ được, Trần Phi chỉ đơn giản đến máy chạy bộ ngoài ban công tập thể dục, giờ mọi thứ chỉ như là những suy nghĩ viển vông. Việc quan trọng nhất bây giờ là tăng cường thể lực để tiêu diệt thây ma. Còn về kế hoạch tiếp theo, hắn sẽ nghĩ đến nó sau khi cứu Mục Mỹ Tình.

Rất có thể hắn sẽ đi tìm một thành trì hoặc một khu vực an toàn với sự sống của con người như trong phim bởi vì hắn cho rằng nhất định các cơ quan chính phủ đã có kế hoạch khẩn cấp từ trước. Vì vậy chắc chắn sẽ có một khu vực an toàn- nơi tập trung lực lượng quân sĩ và pháo binh như trong TV.

Trần Phi nghiến răng chạy trên máy chạy bộ 40 phút đến khi mồ hôi nhễ nhại, kiệt sức rồi mới ngủ tiếp cho đỡ mệt, giấc ngủ này của Trần Phi kéo dài đến hơn bảy giờ sáng.

Cuộc sống lý tưởng của Trần Phi là có một cô bạn gái xinh đẹp trong trang phục hầu gái phục vụ hắn bữa sáng nóng hổi mỗi sáng, rồi ngọt ngào nói lời yêu thương bên tai hắn.

Nhưng thực tế…

“Tiểu Phi Phi, Tiểu Phi Phi, đừng ngủ nữa, chị sắp chết đói rồi, dậy đi làm bữa sáng đi!”

Trần Phi đang chiến đấu dũng mãnh với thây ma trong mơ thì lại cảm thấy một cảm giác đau rát như bị thây ma cắn truyền tới từ lỗ tai. Trần Phi vô thức mở mắt ra, khuôn mặt thanh tú và xinh xắn của Nam Cung Cẩn hiện ra trong tầm mắt hắn, đó là dáng vẻ cau có trưởng thành và quyến rũ nhưng lại có vài phần đáng yêu.

"Có chuyện gì vậy? Chị Cẩn!" Trần Phi ngơ ngác hỏi.

“Dậy đi làm bữa sáng!”

Cảm thấy lỗ tai bị kéo càng mạnh lên từng chút một, thân thể Trần Phi cũng bất giác ngồi dậy. Trần Phi thở dài, đây còn không phải là cuộc sống sinh hoạt cũng y chang tận thế của hắn sao? Chẳng lẽ là tư thế rời giường của hắn không đúng?

"Chị Cẩn, không phải chị vẫn còn bột yến mạch ăn liền sao? Còn có hơn chục hộp sữa nữa, chị dùng nồi hâm nóng sữa rồi cho thêm một chén yến mạch vào, sau đó cắt thêm hai mảng bánh mì không phải có thể ăn sáng ngay à." Trần Phi miễn cưỡng đáp.

"Không! Hôm nay chị còn muốn cùng em quét sạch thây ma. Chị muốn hai quả trứng rán và thịt xông khói!" Thái độ của Nam Cung Cẩn rất kiên định, lực trong tay lại tăng thêm chút.

"Au. . . . Ngừng. . . . Ngừng. . . Ngừng lại. Chị Cẩn, em sai rồi, em đứng dậy, em đứng dậy ngay! Chị tránh ra cho em một chút, em muốn mặc quần áo!”

"Nhanh tay lên, cấm chậm trễ.”

Nam Cung Cẩn tàn nhẫn để lại một câu rồi quay người bước ra khỏi phòng của Trần Phi.

"Hai quả trứng rán, thịt xông khói! U là trời! Đây rõ ràng là kế hoạch vỗ béo cho ngày tận thế chứ là cái gì nữa!"

Trần Phi vừa phàn nàn vừa nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Ngày hôm qua, Trần Phi và Nam Cung Cẩn đã thống nhất hôm nay sẽ giết nhiều thây ma hơn, mục tiêu là xử lý sạch sẽ 30 tầng.

Thực ra Trần Phi chỉ biết nấu ăn một chút, hắn chỉ nấu mấy thứ đơn giản như cà chua xào trứng, hoặc vài món rau. Còn về phần Nam Cung Cẩn, cô ấy là một tiên nữ không dính bụi trần lại tình cờ rơi vào nơi trần thế, nấu ăn ấy hả, nấu gì cô ấy cũng không biết.

Người duy nhất có chút tài nghệ nấu nướng lại chính là Mục Mỹ Tình hiện đang khổ sở chịu đói do bị mắc kẹt trong bệnh viện. Vì vậy để thay đổi hiện trạng Trần Phi cảm thấy rằng mình phải giải cứu Mục Mỹ Tình trước nếu không tất cả nguyên liệu nấu ăn đều bị lãng phí.

Sau khi ăn sáng và nghỉ ngơi một lúc, Trần Phi và Nam Cung Cẩn thay đồng phục đặc chiến của hải quân. Khi mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, họ liền rời khỏi nhà, hiện tại Trần Phi và Nam Cung Cẩn đều đã phối hợp ăn ý với nhau một cách nhất định.

Nam Cung Cẩn luôn muốn trải nghiệm cảm giác chặt đầu một thây ma một lần nữa để xác minh xem phát minh của cô có hiệu quả hay không. Thế mà Trần Phi lại lấy cớ nói rằng hắn không thành thạo nỏ chữ thập cho lắm nên để hãy hắn làm nổ đầu chúng trong đòn cuối cùng. Do đó, các đòn tấn công của Nam Cung Cẩn thường chỉ chặt đứt các chi của thây ma.

Hiện tại hai người đã phối hợp đối mặt với sự tấn công của hai thây ma mà không có chút áp lực nào. Giờ dù cho có tới ba thây ma xuất hiện cùng lúc thì hai người chiến đấu với chúng cũng chả có mấy khó khăn.

Hôm qua, Trần Phi và Nam Cung Cẩn đã thu thập vật tư sau khi dọn dẹp tầng một và chuyển chúng đến 1101. Gần một nửa thời gian của họ đã bị lãng phí cho việc này. Vì vậy, hôm nay Trần Phi và Nam Cung Cẩn đã thay đổi chiến lược, quyết định thống nhất thu thập vật tư thì để sau khi kết thúc trận chiến mới làm.

Mười một giờ là thời gian nghỉ ngơi đầu tiên, sau 11 giờ họ thống nhất bắt đầu sưu tập vật tư. Sau bữa trưa, họ nghỉ ngơi rồi bắt đầu một đợt chiến đấu dọn dẹp mới, vào sáu giờ chiều là kết thúc.

Trần Phi và Nam Cung Cẩn đã dọn dẹp xong tầng 19. Trần Phi đã tiêu diệt 12 thây ma. Trần Phi sử dụng nỏ chữ thập ngày càng thành thạo vào thực chiến. Về cơ bản, Trần Phi không còn cần nhắm một cách cẩn thận trong phạm vi mười mét nữa, chỉ cần điều chỉnh nỏ hai giây trước khi bóp cò liền có thể dễ dàng bắn trúng đầu của thây ma

Sau lưng Trần Phi ngoài một chiếc quẹt làm bằng dây sắt với hơn hai mươi mũi tên Tinh Cương, hắn còn mang theo một chiếc ba lô nhỏ màu đen đựng sữa và một vài miếng thịt bò khô.

Mấy ngày nay, Trần Phi và Nam Cung Cẩn đã sử dụng sữa thay vì uống nước. Nguyên nhân chính là do những loại sữa này có hạn sử dụng tương đối ngắn nên cũng phải được tiêu thụ trong thời gian ngắn. Tại tận thế thì việc lãng phí nhu yếu phẩm chẳng khác nào tự sát. Cách sử dụng hợp lý các thực phẩm đó chính là nên ăn chúng trước khi hết hạn.

Trần Phi và Nam Cung Cẩn nghỉ ngơi một lúc ở tầng 19. Sau đó, hai người cùng nhau đi thang máy xuống tầng 14. Rất nhiều thây ma cũng bị thu hút xuống dưới sau khi hai người gây ra một loạt tiếng ồn ở tầng 14. Ấy vậy họ không ở đó chiến đấu mà quay lại tầng 19, sau đó lại leo thang bộ lên tầng 20.

Cánh cửa chống cháy ở tầng 20 đã được đóng chặt, vì đã có nhiều kinh nghiệm trong việc quét sạch thây ma, nên lần này dù là Trần Phi hay Nam Cung Cẩn thì cũng chẳng để tâm mấy. Tuy nhiên, khi Trần Phi vừa mới đẩy cửa chống cháy ra, bỗng có một mùi xộc lên mũi, không thể sai, đó chính là mùi máu tanh tưởi hòa chung với cả mùi thịt thối. Tiếp đó là hai thây ma với vẻ ngoài rợn người lần lượt lao ra, lao thẳng về phía Trần Phi.

Trần Phi sợ tới mức lùi lại mấy bước. Nếu không nhờ có nắm lấy tay vịn ở mép cầu thang thì có lẽ hắn đã lăn xuống phía dưới rồi!

Ngay thời khắc kinh hoàng đó, Nam Cung Cẩn đã quyết đoán đá thẳng vào phần bụng của thây ma. Bởi vì cầu thang quá hẹp không tiện vung dao nên Nam Cung Cẩn trực tiếp đã cầm trường đao của mình và đâm thẳng vào miệng của thây ma trước mặt.

Không để cho Nam Cung Cẩn có thời gian phản ứng, con thây ma ở đằng sau đã nhằm theo hướng mà Nam Cung Cẩn đang chống lại con thây ma kia rồi lao thẳng tới. Mặc dù Nam Cung Cẩn rất giỏi nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái, sức lực của cô cũng có giới hạn mà lại có tới hai thây ma. Trọng lượng áp đảo của hai con thây ma khiến cô bị lùi lại mấy bước.

Vụt…

Thấy Nam Cung Cẩn sắp bị đẩy ra mép cầu thang, Trần Phi bóp cò, mũi tên Tinh Cương xuyên thẳng vào đầu thây ma khiến chúng bất động tại chỗ.

Không còn bị trọng lượng chèn ép, Nam Cung Cẩn rút thanh kiếm katana của mình ra, quay người lại một cái làm cho hai con thây ma đang bất động kia trực tiếp lăn xuống cầu thang.

Tuy nhiên, trước khi Trần Phi và Nam Cung Cẩn kịp thở thì đã có thêm hai thây ma lao ra khỏi cửa chống cháy, nghe âm thanh thì có vẻ đằng sau đó vẫn còn có những con thây ma khác.

"Tại sao lại nhiều như vậy?"

Trần Phi nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống một tầng có nhiều thây ma đến mức này nên nhất thời không tránh khỏi sự bối rối. Mà một khi mất bình tĩnh vào thời điểm này thì hậu quả phải đánh đổi chính là mạng sống của bản thân.

Trần Phi cắn mạnh đầu lưỡi, dùng sự đau đớn để khôi phục lại chút minh mẫn cho não bộ. Trần Phi nín thở nhấc nỏ chữ thập lên và bóp cò hai lần liên tiếp. Hai mũi tên lần lượt bắn trúng hốc mắt và giữa lông mày của hai thây ma.

Hai con thây ma vừa ngã xuống, lại có thêm hai con thây ma trông còn kinh khủng hơn lao ra từ sau cánh cửa chống cháy. Ngay lúc này, Trần Phi nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn dưới lầu xen lẫn tiếng gầm rú trầm thấp ngày càng tiến gần hơn.

Bởi vì âm thanh đánh nhau của Trần Phi và Nam Cung Cẩn quá kịch liệt nên đã làm cho tất cả thây ma tập trung ở tầng 14 đều bị thu hút!

Trần Phi và Nam Cung Cẩn rơi vào nguy hiểm, trước sau đều bị thây ma chặn lại. Lúc này Trần Phi thậm chí còn không đoái hoài tới việc tại sao lại có nhiều thây ma ở tầng 20 nữa. Bọn họ nhất định phải xông lên vượt qua đám thây ma kia rồi trực tiếp tiến vào trong cửa chống lửa. Bằng không, hắn và Nam Cung Cẩn chỉ có thể biến thành thức ăn cho đám thây ma kia.

"Mẹ nó!”

Trần Phi thấp giọng chửi một tiếng, trong mắt hiện lên tia hung ác. Sau khi bóp cò hai lần liên tiếp hạ gục hai thây ma đang chạy tới, Trần Phi tiếp tục dùng tay trái rút dao găm M9 trên đùi, sau đó vọt tới chỗ một con thây ma đang đập mạnh vào cánh cửa chuẩn bị lao ra.

Xác thây ma này hơi gầy, tóc đuôi ngựa bù xù nói lên đây là thây ma nữ. Vì thế mà Trần Phi dễ dàng đánh bật con thây ma này. Vì dùng lực quá mạnh nên Trần Phi và thây ma nữ kia cùng té ngã, nỏ chữ thập cầm trên tay phải cũng vì thế mà bị văng sang một bên.

Trước khi Trần Phi kịp đứng dậy, thây ma nữ kia đã đứng lên nhào về phía Trần Phi. Trần Phi bị dọa sợ vãi cả linh hồn nhưng cũng chính điều đó khiến bản năng sinh tồn của hắn trỗi dậy, hắn vô thức đâm một phát vào đầu của thây ma nữ kia bằng con dao M9 đang cầm trong tay, một đao kia may mắn đâm vào hốc mắt của ma nữ, tiếp theo nên xoắn nát đại não. Nhưng với tư thế hiện tại của Trần Phi thì khi đâm vào trán của nó rồi cũng khó mà xuyên được.

Trần Phi đang định đẩy thây ma nữ ra thì một bóng người hướng theo phía hắn mà lao tới. Sắc mặt Trần Phi trắng bệch ngay tức khắc, hắn cảm thấy bây giờ hắn chắc chắn sẽ đi tong rồi.

Nam Cung Cẩn xông vào phòng chống cháy để theo sát Trần Phi nhưng lại bị trì hoãn một lúc do cần phải đóng cửa. Nhưng may sao! Chính thời khắc sinh tử quan trọng, Nam Cung Cẩn đã kịp thời vung thanh kiếm katana của mình lên, dùng một đường cắt đẹp mắt trực tiếp cắt rơi đầu của con thây ma đang chuẩn bị vồ lên người Trần Phi. Máu từ cổ tanh ngòm bắn ra dính hết lên người Trần Phi nhưng lúc này hắn chẳng còn đủ thời gian để quan tâm đến điều đó bởi vì đã có ba con thây ma khác lao tới bao vây lấy Nam Cung Cẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK