Chương 7: Tích trữ vật tư (2)
Từ những tin tình báo đã biết, thời gian còn lại cho hắn rõ ràng là không nhiều, hắn đã lãng phí một ngày để vạch ra chiến lược sinh tồn, bây giờ chỉ còn chưa đầy 6 ngày nữa là đến ngày thứ bảy, vào ngày thứ 7 ở Hoa Kỳ sẽ xuất hiện người đầu tiên trở thành xác sống vì virus đã tiến hóa toàn diện, sau đó trên khắp thế giới lần lượt sẽ có những người nhiễm bệnh sau khi chết biến thành xác sống. Chính quyền cũng thực hiện việc cách ly từng gia đình từ ngày thứ bảy, bởi thời điểm đó vật tư đã trở nên khan hiếm, có nghĩa là Trần Phi chỉ còn chưa đầy sáu ngày để chuẩn bị tích trữ vật tư, hắn phải hành động ngay lập tức!
Vấn đề khó khăn lớn nhất phải đối mặt của việc tích trữ vật tư bây giờ chính là tiền!
Vì liên quan đến sự sống chết của mình nên Trần Phi phải lấy hết tiền tiết kiệm của mình ra, tiền mặt cộng với một ít tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng, tất cả tài sản của Trần Phi chỉ có 1328 tệ, với số tiền này Trần Phi chỉ có thể mua được mấy túi gạo mà thôi, muốn lấy chút tiền này mua sắm vật tư sinh tồn ở tận thế, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Người ta nói rằng *một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, chưa kể Trần Phi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, hiện tại kế hoạch sống sót trong ngày tận thế còn chưa bắt đầu đã bị thực tế tàn nhẫn bóp chết . . .
Nhất văn tiền nạn đảo anh hùng hán: chỉ một người có bản lĩnh nhưng bị một việc rất nhỏ khiến cho trói tay trói chân không làm gì được; hoặc là một vấn đề rất nhỏ nhưng khiến việc quan trọng không thể tiến triển, hoàn thành.
Tuy nhiên Trần Phi không dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn đã dùng thời gian buổi trưa để gọi điện cho một số bạn học có mối quan hệ khá tốt với mình. Nhưng khi Trần Phi mở miệng nói muốn vay tiền thì những người bạn học ngày thường cảm thấy cũng khá thân thiết này đều lấy cớ này cớ nọ để né tránh, nhưng phần lớn lý do là vì họ cũng chẳng có nhiều tiền, dù sao thì tiền ăn hàng tháng của họ cũng gần như cố định.
Là bạn học cùng lớp, Trần Phi có lòng nhắc nhở bọn họ sắp đến tận thế, để bọn họ cũng có tinh thần chuẩn bị trước, nhưng lời đã đến miệng rồi Trần Phi lại không nói ra nữa, bởi vì hắn cảm thấy tỷ lệ hắn bị người ta coi là tên tâm thần rất cao, cho nên hắn dứt khoát không nói gì.
Bạn học không đáng tin cậy nên đương nhiên Trần Phi nghĩ đến hai người phụ nữ xinh đẹp thuê nhà của mình, nghĩ đến sự ra tay tàn nhẫn của hai người họ, Trần Phi lại không có dũng khí nói ra, hơn nữa hắn đã đánh mất hết uy tín và sự tin tưởng trước mặt hai người đẹp này rồi, cho dù có nói ra nhất định cũng sẽ chẳng nhận được sự giúp đỡ gì, có lẽ còn có thể bị đánh thêm một trận.
Trần Phi vô lực nằm trên giường, nhìn đèn chùm trên trần nhà thở dài một hơi: “Ai. . . Ý trời mà! Tôi có biết trước thì như thế nào? Còn không phải là chỉ biết vùng vẫy đến chết sao!”
Trong lòng Trần Phi biết rằng hắn phải tích trữ vật tư, có càng nhiều tiền càng tốt, nhưng tình huống thực tế của hắn có thể nói là hai bàn tay trắng, một khi virus xác sống hoàn toàn bùng phát thì hắn cũng chỉ còn nước chờ bị cắn hoặc là cứ thế chết đói thôi.
Đinh. . . Đinh. . . Đinh
Âm thanh nhắc nhở của tin nhắn lúc này đột nhiên vang lên, Trần Phi vô thức chạm vào điện thoại di động bên cạnh, khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, Trần Phi chợt ngồi bật dậy, hai chữ ‘Cho vay’ kia giống như một ngọn đèn chiếu rọi cả con đường tối tăm phía trước cho hắn.
Vì ngày tận thế sắp đến, tiền bạc đến cùng cũng chỉ là vật ngoài thân, huống hồ là một tòa nhà, cho nên Trần Phi quyết định liều mạng thế chấp căn nhà này để vay nợ, bằng cách này, vấn đề tiền bạc sẽ được giải quyết dễ dàng.
Trần Phi vẫn có hiểu biết nhất định về giá trị căn nhà của mình, cho dù ngân hàng có thẩm định giá trị thấp hơn giá thị trường một chút thì ít nhất hắn cũng có thể vay được 6 tỷ rưỡi. Với số tiền này, hắn thừa sức có thể chuẩn bị đầy đủ vật tư để đối mặt với thời kỳ tận thế sắp đến.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng phút, Trần Phi biết đây không phải lúc để chần chừ, cần lập tức hành động, sau một hai ngày nữa, e rằng các loại vật tư cũng sẽ trở nên khan hiếm, cho nên sau khi Trần Phi thay quần áo xong cũng chẳng thèm rửa mặt mũi, nhanh chóng cầm các loại giấy tờ khác nhau như giấy chứng nhận bất động sản đi ngân hàng chuẩn bị vay tiền.
Nhưng khi người quản lý khách hàng của ngân hàng nói với Trần Phi rằng phải mất ít nhất 24 giờ từ khi xác minh đến khi cho vay, Trần Phi đã không thể bình tĩnh được nữa, đừng nói là một ngày cho dù là một giờ hắn cũng không muốn chờ đợi, hơn nữa hắn không thể chờ thêm được nữa.
Thấy truyện hay hãy đẩy Ngọc Phiếu cho truyện để mình bạo chương nha các bạn.