Chương 14: Phong tỏa thành phố (1)
Nhìn thấy những tin tức này, trong lòng Trần Phi lại căng thẳng, dựa theo lời của hắn 12 năm sau, người nhiễm bệnh đầu tiên sẽ chết vào ngày thứ bảy, dưới ảnh hưởng của virus, “khởi tử hoàn sinh” trở thành một zombie đáng sợ chỉ có thể xuất hiện trong các bộ phim truyền hình trên TV. Mà Zombie xuất hiện đại diện cho sự bắt đầu thực sự của ngày tận thế. Thể vi rút này hoàn toàn bỏ qua thời gian ủ bệnh dài dằng dặc của người bị bệnh, lây lan thông qua nước bọt và máu sau khi cắn, điên cuồng lây lan với tốc độ kinh hoàng, không ai có thể ngăn cản được...
Cho đến bây giờ, ở trong nước cũng không thiếu những người có thể chuyển đổi bộ não nhanh hơn những người khác. Trần Phi đã xem qua một số diễn đàn và phát hiện đã có rất nhiều người thắc mắc về cái gọi là virút cảm cúm này. Bọn họ rối rít suy đoán có thể vi rút hoàn toàn không phải là vi rút cảm cúm giống như được đề cập ở bên ngoài. Nhưng Bộ Y tế trả lời như vậy là vì không muốn gây hoang mang trong quần chúng nhân dân, nhưng xét theo tình hình số người mắc bệnh trên cả nước bây giờ đã tăng vọt thì tình hình sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng.
Một số cư dân mạng thậm chí còn trực tiếp đem những lời tiên tri của người Maya về ngày tận thế, một số người cũng bắt đầu đề cập có lẽ bọn họ nên tích trữ một số đồ sinh hoạt, sau đó trốn ở trong nhà, không ra khỏi cửa để tương đối an toàn.
Sau khi nhìn thấy những bài đăng và bình luận, Trần Phi càng thêm đứng ngồi không yên, bởi vì hắn đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh điên cuồng xuất hiện ở trong siêu thị một ngày sau. Cho nên hôm nay có lẽ là cơ hội cuối cùng để hắn mua sắm, cho dù hắn đã tích trữ rất nhiều đồ đạc trước những người khác nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên như cũ.
Vì vậy Trần Phi không chút do dự mà rời khỏi nhà, lại lao vào siêu thị, muốn bổ sung thêm đồ dùng sinh hoạt và vật dụng cần thiết càng nhiều càng tốt, nếu phòng khách chứa không hết thì hắn sẽ chất đầy hết toàn bộ ở trong phòng của mình!
Sau khi ra ngoài, Trần Phi nhìn thấy rõ ràng trên đường phố có ít người đi bộ hơn, hầu hết mọi người đều đeo khẩu trang. Nhưng trong lòng Trần Phi biết rằng thật ra loại vi rút này đã sớm ẩn náu trong cơ thể của hầu hết mọi người. Nhưng chỉ vì lý do thể chất nên rất nhiều người không thể trở thành vật chủ hữu hiệu của vi rút, sẽ không gây ra bất kỳ triệu chứng rõ ràng nào, chỉ là một số ít người thích hợp để trở thành vật dẫn vi rút và sau khi bị nhiễm vi rút mới lần lượt xuất hiện các triệu chứng.
Khi Trần Phi đến siêu thị, anh nhìn thấy số lượng khách hàng đông gấp mấy lần so với bình thường, cảnh tượng có cảm giác giống như nhìn thấy trong lễ kỷ niệm ngày thành lập siêu thị, nhưng trong siêu thị cũng không có một núi sản phẩm khuyến mại bán hạ giá.
Lúc này, Trần Phi chủ yếu mua chính là nước, sau đó là một số nhu yếu phẩm thường dùng hằng ngày. Mặc dù thức ăn, nước và thuốc mới là những thứ quan trọng nhất ở trong ngày tận thế nhưng Trần Phi cảm thấy hắn đã biết trước hết tất cả mọi chuyện nên phải có một số đặc quyền, ít nhất hắn phải sống phóng khoáng và tinh tế hơn những người khác. Ai biết sau này những thứ này lại có giá trị cao hay không đâu.
“Xin lỗi khách hàng, bên chúng tôi không còn gạo và bột mì trắng ở đây, chúng tôi đang gấp rút bổ sung.”
Khi Trần Phi đi ngang qua quầy tạp hóa, hắn nghe thấy vẻ mặt của người phụ nữ trung niên đang hướng dẫn mua hàng vô cùng áy náy xin lỗi một khách hàng. Nghe xong, trong lòng Trần Phi bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã sớm dự trữ gạo, bột mì trắng và cả dầu ăn nữa.
Khi nhiều người tụ tập ở khu vực tạp hóa, Trần Phi đã thành công cầm được 100 thùng nước lọc tinh khiết và nước khoáng. Còn về phần rau quả tươi, bởi vì không tiện bảo quản nên Trần Phi chỉ chuẩn bị một chút, sau đó trong lúc người hướng dẫn mua hàng còn kinh ngạc, Trần Phi đã trực tiếp lấy tất cả các loại rau khô ở khu rau khô thường không ai quan tâm!
Cách làm của Trần Phi nhanh chóng thu hút sự chú ý của một số người, mười phút sau, nước khoáng và nước lọc tinh khiết cũng thông báo hết hàng. Trong khi đầu óc của mọi người còn đang hoang mang thì Trần Phi đã đến kệ hàng nơi tập trung mì sợi.
“Cái này, cái này, còn có cái này, tôi không thích mì sợi mỏng, tất cả mì sợi to ở trên kệ hàng, tôi đều lấy hết! Những loại hàng này đều gói lại hết cho tôi!”
Trần Phi vung tay vô cùng hào khí, ra lệnh, người hướng dẫn mua hàng đi theo phía sau lưng hắn cũng bắt đầu luống cuống tay chân, bỏ hết những đồ này vào trong giỏ hàng.
“Ha ha... em trai, cậu mua nhiều thức ăn, nước uống như vậy, có phải cậu biết chút ít gì không? Nói thật với cậu, tôi cảm thấy vi rút cảm cúm này có vẻ không bình thường đâu!”
Cầu Ngọc phiếu....
Cầu donate ....