Mục lục
Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy đã ngồi đây sáu ngày rồi.

Lý Nguyên duỗi tay, tìm một quyển tạp chí che đi nửa khuôn mặt của mình, càng đến gần, trên chóp mũi đều là mùi mực, anh ta không để ý lắm, thay vào đó tầm mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía góc của giá sách, miệng đang nhai trầu bất giác chậm lại.

Cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, những ngón tay thon dài dùng tốc độ mà người thường không thể hiểu được lật xem sách trên đùi, phía trên chỗ cô ngồi có một cửa sổ nhỏ, ánh chiều tà chiếu nhẹ nhàng rải rác trên người cô. Mái tóc dài của cô ấy được vén sang một bên, đầu cúi xuống để lộ chiếc cổ trắng ngần mảnh mai, hàng mi dày rũ xuống che khuất đôi mắt của cô ấy.

Lý Viên biết đôi mắt đó đẹp đến nhường nào. Anh ta đã biết ngay từ ngày đầu tiên cô đến hiệu sách này. Được đôi mắt màu caramel của cô nhìn chăm chú giống như được cả thế giới ôm vào lòng, trái tim như có cơn gió ngọt ngào lướt qua, có nhiều lúc Lý Viên nhịn không được tiến lên muốn hỏi thông tin liên lạc của cô ấy, nhưng tiếc là cô ấy không cho.

Trong lòng cảm thấy hơi hụt hẫng, anh ta thò tay vào ngăn kéo định lấy thêm miếng trầu thì vô tình đụng phải một chiếc radio cũ kỹ bên trong.

“Hung thủ vẫn đang chạy trốn, yêu cầu mọi người hạn chế tối đa việc ra ngoài vào ban đêm, ở nhà nhớ khóa kỹ cửa sổ và cửa ra vào”

Giọng nói nhẹ nhàng của phát thanh viên phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng, đánh thức cô gái đang đắm chìm trong sách, cô nhìn về hướng đó nhưng không ngẩng đầu lên.

Lý Nguyên cười với vẻ ngượng ngùng, vừa định tắt radio, không may bấm nhầm chuyển đến kênh tiếp theo.

"Ngoại trừ nạn nhân đầu tiên là một người đàn ông, những nạn nhân còn lại đều là phụ nữ từ 18 đến 25 tuổi, mặc váy trắng để tóc dài, thời gian bị hại phần lớn là nửa đêm.”

"Tường vi đen sát hại năm mạng người mất bao lâu mới có thể bị cảnh sát bắt giữ? Hung thủ tại sao giết người? Việc này đã gây nguy hại cho thành phố."

"Hung thủ để lại hoa Tường vi màu đen ở hiện trường là có ý gì?"

“Chết tiệt.” Lý Nguyên thấp giọng mắng chửi, hồi lâu vẫn chưa sửa được chiếc radio, anh ta tức giận vỗ vào radio, vừa định tháo pin ra thì cô gái ngồi trong góc đã bước tới trước mặt hắn lấy chiếc radio, thành thạo mở mối nối ra, chạm vào dây điện dày đặc bên trong, và âm thanh đột nhiên dừng lại.

“Do dây bị lỏng, chỉ cần siết chặt lại.” Cô gái nghiêng đầu cười, “Trả anh.”

Giọng nói dịu dàng như chính con người cô, Lý Viên mím môi nhận lấy chiếc radio nói lời cảm ơn, nhìn khóe miệng cô gái cong lên, sợi dây trong lòng như bị đứt, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều thứ.

Hiệu sách này vốn là do bà ngoại của anh ta quản lý, tuần trước bà bị ngã gãy chân nhờ anh ta qua trông giúp, cô gái thích đọc sách ngồi trong góc vừa vặn đến ngay ngày hôm đó. Lý Viên lơ đãng nhìn vài lần, thấy sách cô đọc đều là những khóa học mà anh họ mình học ở trường đại học, họ nói rằng đó là những cuốn sách không thể mua ở ngoài, nói là sách bên ngoài không mua được, trong nhà không có chỗ nên để ở đây.

“Tâm lý học tội phạm”, “Điều tra tội phạm và phản trinh sát”, “Phân tích biểu hiện vi mô”, “Tâm lý tội phạm và hiệu chỉnh”……

Cô ấy rất thích những quyển sách này?

Cô ấy xem xong những quyển sách này có đến nữa không?

Mình có nên đến nhà anh họ hỏi thêm vài quyển nữa hay không?

Anh ta còn chưa kịp hiểu ra, liền mở miệng, "Cám ơn cô đã giúp tôi. Tôi tên là Lý Viên, tạm thời giúp bà ngoại trông cửa hàng." Không có gì để nói, ánh mắt anh chạm vào chiếc radio cũ, một tia sáng chợt lóe lên, "Lát nữa tôi mời cô ăn tối nhé xem như cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi, hơn nữa dạo này trời mau tối, hẻm nhỏ chỗ chúng tôi không an toàn lắm.”

Cô gái nhíu mày với vẻ bất đắc dĩ, "Thời gian không còn sớm nữa, hẹn lần sau nhé."

“Ừ.” Lý Nguyên không thể giải thích được, muốn hỏi thêm gì đó, nhưng bị đám người xuất hiện ở cửa làm cho kinh hãi nói không nên lời.

Một nhóm cảnh sát mặc áo chống đạn màu đen xuất hiện trước cửa hiệu sách, họ giơ súng nhắm vào cô gái.

"Không được cử động, giơ hay tay lên, hiện tại chúng tôi khởi tố cô tội âm mưu giết người và cố ý giết người, cô đã bị bắt.”

“Tường vi đen, giơ hai tay lên đầu, rời khỏi con tin ngay.”

Con tin Lý Viên: “ ” Khoan khoan, tôi thấy hơi sợ rồi.

Có chuyện gì, đừng đùa chứ, đừng làm tôi sợ nha.

Chẳng phải Tường vi đen chính là kẻ giết người đang gây xôn xao trong tin tức thời gian gần đây sao?

Là cô gái đang ở trước mắt đây sao?

Lý Viên không dấu vết lùi lại nửa bước, cố gắng hết sức cách xa với cô gái trước mặt.

Việt Nẫm thấy thế chỉ nhướng mày không nói gì, giơ hai tay lên ôm đầu rất ngoan ngoãn, sau khi hai tay bị còng lại, cô thản nhiên liếc nhìn đồng hồ treo trên tường.

5:00

“Nhanh hơn lần trước một giờ.” Vẫn còn bảy giờ nữa, biết vậy mình đã ăn chút gì đó rồi.

“Thành thật chút.” Cảnh sát không nghe rõ lời lẩm bẩm của cô gái, xách cánh tay Việt Nẫm đẩy cô vào trong xe cảnh sát, vì đề phòng nghi phạm giữa chừng nhảy khỏi xe trốn thoát, thông thường sẽ bố trí hai cảnh sát trông giữ, Việt Nẫm ngồi giữa bị cảnh sát hai bên trái phải canh giữ, trông vô cùng yếu ớt đáng thương và bất lực.

Tiếng còi vang lên suốt trên đường, sắc trời bên ngoài cửa sổ xe tối dần, những chiếc lá lọt qua khe cửa sổ, vô tình rơi vào tay Việt Nẫm.

Còn rất lâu mới quay về đồn cảnh sát, nữ cảnh sát đang ngồi ở ghế phụ lái cách một vách ngăn trong suốt liếc nhìn Việt Nẫm với vẻ khó hiểu, "Trò chơi này cứ phải thiết kế như vậy sao? Nạn nhân không phải là mỹ nhân thì hung thủ cũng là mỹ nhân? Trò chơi gì mà tâm lý vặn vẹo thế này?”

“Khụ, Tiểu Lưu.” Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế lái lên tiếng cắt lời nữ cảnh sát, “Cẩn thận lời nói.”

Nữ cảnh sát nhìn Việt Nẫm bất động, trợn mắt khinh bỉ nói, "Không phải nói NPC[2] nghe không hiểu chúng ta nói gì sao? Hơn nữa, chế độ sơ cấp đơn giản chỉ có chúng ta là người chơi."

“Cô có chắc là cô ta không?” Người cảnh sát đeo kính cận bên phải nhìn Việt Nẫm với vẻ thăm dò, sau đó ngập ngừng hỏi: “Cô là người chơi?”

Bốn người trên xe đều cẩn thận liếc nhìn Việt Nẫm, cô rũ mắt xuống nhìn chiếc lá phong trong lòng bàn tay, xoay qua xoay lại chơi đùa giống như không nghe thấy gì.

“Bỏ đi, cô ta không phải đâu, cậu OOC[3] rồi, nhân vật sẽ bị trừ điểm tích lũy.”

"Chẳng phải tôi cũng là vì giúp mọi người loại bỏ nghi phạm hay sao? Lỡ như chọn sai thì sao? Hơn nữa hệ thống đã nhắc nhở, hung thủ ở chế độ sơ cấp cơ bản dành cho tân thủ đều là NPC. Các phân tích và manh mối được tìm thấy đều chỉ vào cô ta.”

Nữ cảnh sát tra điểm tích lũy của mình, nhân vật OOC bị trừ năm điểm nên cô cũng không quan tâm lắm, liếc nhìn kính chiếu hậu nói tiếp, "Chắc là cô ta."

“Cô quên rằng cửa ải mà chúng ta đang chơi là Tường vi trắng à?" Người cảnh sát đeo kính suy nghĩ một lúc và nói thêm: " Nặc Thần là người đang ở trong top 10 của bảng xếp hạng, ở cửa ải này chưa được nửa tiếng đã gãy rồi."

Nữ cảnh sát đột nhiên câm nín.

Cô ấy đã tham gia game thực tế ảo có tên "Giải mã" này vào ngày hôm trước. Trò chơi được chia thành ba giai đoạn dựa theo điểm tích lũy, chế độ sơ cấp cơ bản, chế độ trung cấp bình thường và chế độ địa ngục độ khó cao.

Độ khó đối với người chơi mới là chế độ sơ cấp cơ bản, và "Tường vi trắng" được ca ngợi là "sát thủ của tân thủ" bởi vì tỷ lệ qua ải của cấp độ này chính là bằng không. Chỉ cần tân thủ gặp phải cửa ải này thì đồng nghĩa với việc bị loại bỏ. Chỉ một tháng sau khi ra mắt, vô số người chơi đã khiếu nại với dịch vụ chăm sóc khách hàng, đáng tiếc là tin tức mà họ nhận được ngoại trừ việc trò chơi không có gì bất thường thì người chơi nên động não nhiều hơn.

Về sau có game thủ giỏi dùng đạo cụ đi vào, chưa đầy nửa tiếng đã bị loại, có người nói đùa rằng tốc độ loại bỏ của chế độ sơ cấp này còn nhanh hơn cả chế độ khó mà họ từng trải qua.

Cửa ải "Tường vi trắng" rất khó, hơn nữa người chơi đã ký hợp đồng liên quan đến trò chơi, nếu bị loại khỏi cửa ải thì sẽ không lưu lại ký ức, nên người chơi chỉ biết mình bị không qua ải nhưng lại không nhớ gì cả. Trên diễn đàn trò chơi cũng có nhiều ý kiến khác nhau về cửa ải này.

“Đến rồi.” Bốn người áp giải Việt Nẫm vào phòng thẩm vấn, im lặng suốt quãng đường, mỗi người đều giấu kín suy nghĩ trong lòng. “Đợi lát nữa thẩm vấn xong để cô ta nhận tội là qua cửa ải này.”

Viên cảnh sát có vết sẹo trên mặt vẫn không nói gì, nhìn Việt Nẫm trong phòng thẩm vấn mà cảm thấy bất an, “Hẵn là vậy, nhưng tôi không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy. Nếu không, tại sao có nhiều người chơi như vậy đều bị loại ở cửa ải này.”

"Lão Triệu nói cửa ải sơ cấp, đáp án đều nằm trong tên của cửa ải."

“Chứng cứ rành rành không chạy được, các cậu đừng tranh cãi ầm ĩ nữa, chúng ta trước tìm manh mối bổ sung đã.”

Cách tấm gương một chiều, bốn người họ có thể nhìn thấy rõ ràng Việt Nẫm và cảnh sát thẩm vấn. Cảnh sát thẩm vấn Triệu Phách Thiên cũng là người chơi. Anh ta đã vượt qua ba cấp và có nhiều kinh nghiệm hơn họ. Lúc đầu cũng là anh ta tìm ra bốn người bọn họ lập thành liên minh, hiện tại anh ta đảm nhận chức vụ thẩm vấn.

“Nói đi.” Người đàn ông lấy trong túi lưu trữ ra bảy tám bức ảnh ném tới. “Họ có liên quan gì với cô? Tại sao cô muốn giết họ?”

Có bốn bức ảnh chụp một cô gái với mái tóc dài mặc chiếc váy trắng, và một người đàn ông nhìn không rõ khuôn mặt.

Hai mắt cô gái nhắm nghiền, làn da tái nhợt, mái tóc đen lòa xòa như tảo tản ra trên tấm ga trải giường màu trắng, trong miệng ngặm một đóa hoa tường vi màu đen đang nở, hai tay chắp lại đan vào nhau, người đàn ông cũng ở tư thế giống nhau, chỉ thiếu hoa tường vi trong miệng, kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy những cô gái này đều bị “Tường vi đen” tiêm Formalin[4] dẫn đến thiệt mạng, thời gian bắt đầu vào ngày một tháng hai, mỗi ngày một nạn nhân, dù là khám nghiệm hiện trường hay hồ sơ phạm tội, tất cả bằng chứng đều chỉ về phía Việt Nẫm.

Nhìn vào bức ảnh, Việt Nẫm nhếch khóe miệng, độ cong khóe miệng tựa như đang giễu cợt, cô gái yên tĩnh như hoa Huệ chậm rãi nói: "Đúng đấy, tại sao tôi phải giết bọn họ?"

Nói xong dường như nghĩ đến điều gì đó, cô hơi ngả người ra sau ghế, ngón trỏ chạm vào chiếc bàn trước mặt một lúc, còng trên tay kêu cộp cộp, cô nói với tấm gương trong phòng bên trái: “Sáu ngày, các vị có thể đến muộn thêm chút nữa không?”

Cô ấy đang nói chuyện với chiếc gương, nhưng đôi mắt của cô ấy lại nhìn vào bốn người phía sau tấm gương. Một cảm giác ớn lạnh từ xung quanh đánh tới, cả người sởn gai ốc. Nếu như không biết có chiếc gương ngăn cách khiến cô ấy không thể nhìn thấy bên ngoài, họ cho rằng chiếc gương đó hoàn toàn không tồn tại.

“Trời.”

“Thế quái nào mà chúng ta nhận được kịch bản phim kinh dị vậy? Cô ta đã xem rồi! Cô ta đã xem rồi!”

“Mẹ ơi, NPC này đáng sợ quá, ánh mắt thế này thì chắc chắn cô ta là hung thủ rồi.”

“Sáu ngày, cô ta nói không biết ngượng à, tôi chưa từng thấy NPC nào có thể chạy nhanh như vậy, cô ta chắc chắn là hung thủ.”

Khi Việt Nẫm nhìn sang chỗ khác, bốn người chơi đang nhìn trộm phòng thẩm vấn mới thở phào nhẹ nhõm, lão Triệu trong phòng thẩm vấn nhìn gương, cảm thấy có chút khó hiểu: "Người chơi"

Việt Nẫm không nói, chỉ nghịch cái còng kim loại.

Không đúng, thời gian trò chơi là tám ngày, hôm nay là ngày thứ bảy, nếu là người chơi thì cô nên nói cho anh ta biết, kẻo mọi người bị loại vì thiếu manh mối.

Thời gian không còn nhiều, thái độ bất cần và bất hợp tác của cô gái khiến Lão Triệu tức giận, anh ta còn muốn nói gì nữa, đồng nghiệp bên cạnh dùng ánh mắt ám chỉ anh ta đừng hoảng, sau đó đặt một chiếc túi vật chứng trong suốt khác lên bàn, bật đèn lên, ánh sáng chói mắt chiếu lên khuôn mặt Việt Nẫm.

“Mấy món đồ này được tìm thấy trong túi xách của cô, cô giải thích như thế nào?”

Trên bàn có một tấm thiệp và hai đóa Tường vi trắng nửa nở nửa tàn.

----------------------------

Chú thích:

[1] GM: được viết tắt từ Game Master. Nói một cách đơn giản và dễ hiểu thì GM chính là quản lý game.

[2] NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển.

[3] OOC có nghĩa “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”.

Nghe có vẻ khó hiểu, nhưng bạn cứ tưởng tượng đang chơi game với thằng bạn và nó nói: “Tôi ra ngoài một chút, tôi OOC nhé”. Nghĩa là nó muốn rời máy tính một lát và thoát ra khỏi nhân vật trong game, hoặc có thể hiểu nôm na là ‘thoát vai”

[4] Formalin: Tên khoa học là formandehyd, trong y học là dung dịch dùng để ướp xác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang