Sau khi sửa lại động tác cho Việt Nẫm, bà ấy đứng thẳng dậy đi tới ghế chính: “Giữ nguyên tư thế này, hai tiếng nữa cháu mới được ăn cơm.” Việt Nẫm: “????” Trong hai tiếng đồng hồ, Việt Nẫm vẫn bất động, cô nhìn bà cụ không biết từ đâu mang đến một đĩa bít tết, chậm rãi cắt. Bà cụ vừa ăn vừa kiểm tra động tác của Việt Nẫm: “Mỉm cười, thẳng lưng, hóp bụng lại!” “Cháu còn muốn ăn tối không?” Miệng của Việt Nẫm cười sắp cứng đơ rồi, khi hai tiếng đã qua, cô cảm giác như không
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.