Việt Nẫm: “..............” Tên nhóc nhà ai này, sao không rút kinh nghiệm vậy chứ? Nhóc Thần Anh giúp Việt Nẫm cầm áo khoác lên: “Bụng mẹ kêu ùng ục rồi!” Lâu như vậy rồi mà mẹ chưa ăn gì, nhóc Thần Anh cảm thấy mình phải có nghĩa vụ nhắc nhở mẹ ăn cơm. Việt Nẫm thở dài, mặc quần áo vào, mang theo cây dù che nắng màu đen: “Đi thôi.” Muốn ra khỏi ngõ phải đi qua phòng khám đối diện, một người một trẻ vừa bước vào phạm vi của đối phương, đã cảm thấy một luồng hơi thở
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.