Mục lục
Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Reid không biết mình nên dùng tâm lý gì để đối mặt với điều này, vì đây là lần thứ 13 anh tự tay loại học trò của mình.

Đúng vậy, là tự tay loại bỏ.

Reid chưa từng dạy ai, nên khi nhận học sinh, anh sẽ chăm sóc đặc biệt, giống như khi anh mới đến BAU [1].

Trong mắt anh, mỗi tân binh đều đáng được đào tạo và chú trọng, nếu họ trở thành trụ cột của lực lượng cảnh sát trong tương lai thì sao?

Với tâm lý như vậy, Reid không nhịn được mà dạy cho các học sinh biết những thuật ngữ, học thuật và kỹ năng phá án phổ biến nhất trong giới.

Và rồi ... sau đó học sinh bị loại.

Tất nhiên lý do của việc bị loại đều vì anh ta.

“Ôi.” Reid che mặt ngồi xổm trên mặt đất rên rỉ: “Chắc tôi không thích hợp với trò chơi này.”

Vào quý trước, trò chơi "Giải mã" liên kết với BAU, nhóm lập kế hoạch đã cho anh một thân phận mới – cố vấn hướng dẫn cho người mới.

Trong game, có lẽ đó là nhân vật NPC của Tân Thủ Thôn chuyên hướng dẫn người chơi đi theo cốt truyện.

Anh bị đồng nghiệp lôi kéo chơi game cùng nhau, thiết lập và cốt truyện rất thú vị, đương nhiên nếu trí nhớ của anh không tốt thì có lẽ sẽ thú vị hơn, dù sao có một số vụ án “có vẻ quen thuộc”, không hề khó……Lúc đầu anh định từ chối, nhưng Morgan bảo anh chơi thử, thân phận mới này có thể trau dồi các kỹ năng giao tiếp và khả năng lãnh đạo kém của mình.

Có thể là một phương pháp chữa khỏi bệnh Asperger [2] của anh?

Anh không muốn phụ lòng tốt của đồng nghiệp nên cắn răng chơi thử.

“Không, không được! Mình không thể bỏ cuộc!” Người của BAU không bao giờ bỏ cuộc!

Reid vỗ vỗ hai má tự cổ vũ và cũng tự cảnh báo mình: “Lần này không thể nhắc bọn họ vượt khỏi phạm vi của sách vở được! Chỉ có thể khoanh vùng những điểm quan trọng!”

Nhìn hai bóng người dần dần hiện rõ trước mặt, Reid thầm nói trong lòng: Hy vọng học sinh tới lần này có thể thông minh hơn một chút, đừng để anh nhịn không được nói ra hết!

******

Manh Nhất, Manh Nhị sau khi nhận được thông tin chung về cuộc thi đồng đội, liền tiến vào thế giới này.

“Anh là giáo viên hướng dẫn của chúng tôi à?” Hai người nhìn cậu thiếu niên gầy yếu trước mặt, anh ta mặc chiếc áo khoác len trông giống như học sinh, phối với quần tối màu và mang hai chiếc vớ không đồng đều ở hai bên.

Người này chẳng phải là trẻ con hay sao?!

“Bộ dạng anh thế này thì dạy được gì cho chúng tôi?” Hai cô gái cẩn thận đánh giá anh, sau đó nhướng mày hỏi: “Anh ta trẻ như vậy thì dạy chúng ta được gì chứ? Chẳng lẽ hệ thống cố ý tăng độ khó cho hai người chúng ta ư?”

“Thôi bỏ đi, cửa ải này chúng ta tự mình giải mã vậy.”

Reid buông tay che miệng, định vừa giải thích vừa tự giới thiệu bản thân theo kiểu mẫu: “Tôi là Spencer Reid, chỉ số IQ của tôi là 187, mỗi phút tôi có thể đọc 20.000 từ……” Vừa dứt lời anh nghiêm túc nhìn hai người, ngụ ý rằng với khả năng của mình đủ khả năng dẫn dắt hai cô!

Manh Nhất cùng Manh Nhị liếc nhìn nhau, các cô hiển nhiên không hiểu được ý nghĩa sâu xa hơn của Reid.

Các cô chỉ cảm thấy nếu người thầy này thực sự lợi hại như vậy, tội gì không lợi dụng nhỉ?

Hai người suy nghĩ vừa chuyển liền theo cách làm bẩn thỉu của mình, họ vô tình phát hiện ra cách này khi đối phó với NPC ở các cửa ải trước đó!

Hai cô gái tiến lại gần Reid, giống như đang khảo hạch đối phương: “Ồ? Anh lợi hại như vậy, thế anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu người được sinh ra trên trái đất không? Con người có bao nhiêu sợi lông mi? Hung thủ của cửa ải này là ai?”

“Khoảng 358.197 người, mí mắt trên có từ 100 đến 150 sợi, mí mắt dưới có từ 50 đến 75 sợi, hung thủ là nam, độc thân đã ly hôn, tuổi từ 25 đến 35, nguồn thu nhập không ổn định lắm, có khuynh hướng bạo dâm…… Qua phân tích đối chiếu hoàn cảnh mất tích của nạn nhân, hung thủ có một chiếc xe hơi không mấy nổi bật.” Reid nói xong một hơi thì mới phát hiện ra mình đã nói cái gì.

Trái tim Reid rơi lộp bộp.

“Các cô lợi dụng tôi?”

“………”

Chết tiệt, các cô chỉ tính lừa hắn một chút thôi, ai dè hắn biết thật.

Hai người vui mừng hớn hở: “Được rồi được rồi, nếu đã biết hung thủ là ai, chúng ta nhanh chóng đi bắt hắn đi!” Không ngờ lần qua ải này lại dễ dàng như vậy.

Thật hạnh phúc quá đi.

“Lần thứ mười bốn.” Reid thở dài và chào tạm biệt hai cô gái một cách lịch sự, “Tạm biệt, rất vui được gặp hai người.”

“????”

Có ý gì?

Trước khi hai cô gái kịp phản ứng, họ đã nghe thấy hệ thống cưỡng chế loại bỏ họ.

[Người chơi thay thế 007, Tôi Siêu Gà sẽ online sau ba phút nữa, xin thầy nhớ kỹ, tâm phòng người nhất định phải có.

Reid che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình: “... Được rồi.” Thật là mất mặt!

*******

“Từ lúc hắn khiêng tôi xuống xe đi đến nơi này, tim tôi đập khoảng 530 nhịp, tức là khoảng bảy tám phút, bước chân của nam giới luôn lớn hơn của người khác, nói cách khác chúng ta có thời gian năm phút để chạy trốn.”

Nói được một nửa, hai người đang nghe chăm chú nghi ngờ hỏi: “Ủa?”

“Hai người xem hệ thống đi!”

Hệ thống của Việt Nẫm ngoài mục nhiệm vụ và yêu cầu là sáng, còn lại đều màu xám không chút ánh sáng, cô không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai người chơi trong phòng đã nhận được thông báo từ hệ thống.

“Các cô nhận được chưa? Có người bị loại nữa rồi.” Sau khi nghe ý tưởng của Việt Nẫm, Thất Tầm quyết định nằm xuống một góc để giữ sức, tránh ảnh hưởng đến quá trình chơi game sau này.

“Đây là người thứ 28 đã bị loại trong hai ngày qua thì phải? Quá thê thảm, trò chơi vẫn chưa bắt đầu mà! Bọn họ đã trải qua cái gì vậy?"

“Chẳng lẽ cửa ải này còn có địa điểm khác?”

Những gì hai người hỏi đã thu hút sự chú ý của Việt Nẫm: “Có ai trong số các cô cô trước đây đã bị loại rồi sao?”

“Tôi quên là cô mới đến nên không biết! Tôi đoán chắc cô không đọc kỹ hướng dẫn thi đấu đồng đội đúng không!” Thất Tầm xoay người giải thích: “Cô nhìn tiêu đề của mình xem có một nửa đều ở trạng thái màu xám không? Đây chẳng phải là dấu hiệu của trò chơi chưa bắt đầu hay sao? Dựa theo suy nghĩ trước đây của cô, thi đấu đồng đội thì phải có team, chắc phải chờ đầy đủ người rồi mới có thể bắt đầu.”

Việt Nẫm: “………”

Trạng thái một nửa màu xám? Nhưng tiêu đề của cô hoàn toàn sáng!

“Nếu trò chơi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô…… Liệu chúng ta có bị mắc kẹt ở đây không?” Vì trò chơi vẫn chưa bắt đầu nên Việt Nẫm nảy sinh ý định moi thông tin trong tay các người chơi.

“Có người chơi nào có hộp thư hay túi đồ bị màu xám không sáng không?”

“Không có hộp thư hay túi đồ nào cả? Làm sao có thể?”

“Không làm sạch bộ nhớ sẽ bị lag đó.”

………

Ba người đang buồn chán tìm cách giết thời gian thì âm thanh hệ thống đã lâu không gặp online: “Trận đấu của các tân thủ - thi đấu đồng đội, trò chơi bắt đầu.”

“Ủa! Không xuất hiện tin tức người chơi bị loại, chưa chết à?”

“………”

Sau mười bốn lần thử thách, Reid không còn là Reid của trước đây nữa, anh ta luôn tự nhắc nhở mình những sai lầm trước đó, nên lần này khi hai người chơi mới đến, anh ta ngay cả tự giới thiệu theo kiểu rập khuôn của mình cũng không nói ra, chỉ đưa cho họ một đống thông tin.

“Có thể xem hiểu không?”

********

Chú thích:

[1] BAU: Behavioral Analysis Unit, đơn vị phân tích hành vi tội phạm, là một đơn vị trực thuộc Cục Điều tra liên bang Hoa Kỳ (FBI). Nó là một phần của Trung tâm phân tích tội phạm bạo lực Quốc gia (NCAVC).

[2] Hội chứng Asperger là một dạng của bệnh tự kỷ. Từ năm 2013, tất cả các dạng tự kỷ được gọi chung là rối loạn phổ tự kỷ (ASD). Những người mắc hội chứng Asperger có thể trẻ tự kỷ thông minh và kỹ năng nói tốt hơn mức trung bình, do đó hội chứng này còn được gọi là tự kỷ chức năng cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK