Cô bước tới lớp học kia, bệ cửa sổ không cao chỉ một mét, bên ngoài giáp với rừng cây xanh của trường, Việt Nẫm giẫm lên bệ cửa sổ trèo ra ngoài, vừa mới đặt chân xuống cô phát hiện có thứ gì đó lấp lánh màu trắng nằm dưới một chiếc lá khô.
Hình như cô vừa giẫm lên cái gì đó thì phải?
Nhấc chiếc lá lên, Việt Nẫm nhìn thấy một thứ. Đó là chiếc vòng tay bằng bạc! giống với chiếc vòng đeo trên tay Triệu Tuyết Lê.
Việt Nẫm dùng khăn giấy bọc chiếc vòng rồi nhặt nó lên, cầm lên xem thì thấy có hai chữ cái khắc trên chiếc vòng ----YM.
YM? Dư Mặc. (Dư mặc tiếng trung là Yu Mo)
Đây là chiếc vòng bị mất của Dư Mặc.
Hung thủ đã thô bạo tháo chiếc vòng tay của Dư Mặc ra, vì vậy trên cổ tay của Dư Mặc mới để lại dấu vết.
Lúc bọn họ trèo ra từ chỗ này làm rơi vòng tay, sau đó được Việt Nẫm nhặt được.
Nhưng tại sao người của đội giám định không tìm được nó? Rõ ràng hôm thẩm vấn cô đã nói hết với bọn họ rồi mà.
Họ không nghiêm túc tìm kiếm? Hay là có nguyên nhân khác?
Việt Nẫm đang suy nghĩ về vấn đề này, thì tiếng bước chân và tiếng nói từ cách đó không xa truyền đến, cô như một con mèo âm thầm quan sát, nhìn thấy một nhóm đàn ông mặc quần áo lao động màu vàng đi vào, người đàn ông đi đầu hét lên với những người phía sau, "Nào nào, mọi người, hành động nhanh lên!"
“Các anh chia làm ba nhóm, mỗi người một tầng, trước tiên dọn hết mấy thứ này ra ngoài, lát nữa tìm người mua phế liệu bán chắc cũng được mấy trăm đồng!” Nói xong anh ta dẫn đầu di chuyển đống bàn ghế.
“Tòa nhà này âm u quá! Người chết nguyên khí rất nặng, thảo nào nhà trường quyết định đập nó xây lại!” Hành lang vắng lặng có thể nghe rõ cuộc tiếng trò chuyện của bọn họ, “Đáng thương thay, hôm qua mới chết một cô gái, thật xui xẻo!”
“Vụ này tôi biết nè! Tôi nghe nói vụ án đã được khép lại, cô ấy bị trầm cảm nên nhảy lầu tự tử…… Tôi thực sự không biết giới trẻ ngày nay nghĩ gì, có cái gì mà trầm cảm chứ, bọn chúng không cần phải kiếm tiền nuôi gia đình, không giống như chúng ta mỗi ngày đều phải làm việc vất vả.”
“Trầm cảm? Sợ là bệnh nhà giàu rồi!”
……
Vụ án kết thúc rồi sao? Sao nhanh vậy!
Thế nhưng tin tức tự tử vì bệnh trầm cảm ở đâu ra?
Điều khiến Việt Nẫm cảm thấy trở tay không kịp chính là trường học chuẩn bị phá bỏ tòa nhà ư?
Phá bỏ tòa nhà thì bằng chứng bên trong biết phải làm sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Việt Nẫm mang theo nghi ngờ ra khỏi cổng trường, bắt taxi đến đồn cảnh sát, đến trước cổng cô tình cờ gặp Hứa Thành đang định đi ra ngoài.
“Đội trưởng Hứa.” Việt Nẫm cầm tờ khăn giấy đi tới bên cạnh Hứa Thành, “Anh định ra ngoài à?”
Hứa Thành nhìn thấy Việt Nẫm thì hơi kinh ngạc, nhưng anh ta nhanh chóng mỉm cười, “Là cô nhóc à, cô làm sao đến đây? Hôm nay không phải cuối tuần mà nhỉ? Cô không đi học à?”
“Vụ án của Dư Mặc đã kết thúc rồi sao?” Việt Nẫm không quan tâm đến những chuyện khác, cứ thế đi thẳng vào vấn đề, “Chứng cứ ở hiện trường đã được thu thập kỹ hết chưa? Đã khám nghiệm tử thi chưa? Đã xác nhận là cô ấy tự sát chưa?"
“Từ lúc lập án đến khi kết thúc vụ án vẫn chưa hết 24 giờ mà, đúng không? Các anh có manh mối và chứng cứ đầy đủ rồi ư? Các anh làm việc sao nhanh vậy?”
Việt Nẫm từng bước ép sát làm cho ý cười của Hứa Thành biến mất.
“Vụ án đã kết thúc rồi, những gì cô nói đều không có làm.”
Bàn tay đang nắm chặt của Việt Nẫm buông lỏng, "Tại sao?"
Hứa Thành nhìn ánh mặt trời chói chang trên đầu, cảm thụ nhiệt độ mất đi từng chút một trên đầu ngón tay.
"Cha mẹ của Dư Mặc nhìn thấy giấy chẩn đoán của cô ấy, họ không muốn mang thi thể của cô ấy về, cô biết chuyện này không?”
"Họ cảm thấy Dư Mặc làm mất thể diện, nếu điều tra thêm sẽ càng khiến họ thêm mất mặt, tất cả học sinh trường của cô đều rũ bỏ sạch sẽ, hơn nữa còn liên lụy quá sâu tới bên trên, sau khi hai bên thương lượng thì dùng lý do tự sát để kết thúc vụ án.”
Hứa Thành chế nhạo, “Hai nhà đều vui vẻ tại sao lại không làm chứ?”
Việt Nẫm cúi đầu, có thể là cô bị tuột huyết áp lại thêm nghe những lời này nên cảm thấy choáng váng.
“Cô biết tại sao tôi bảo cô dọn dẹp sạch sẽ cái đuôi không?”
Những trò đấu đá vụn vặt trước đây có thể dùng sự thông minh của cô lừa được, nhưng nếu để trực tiếp đấu với đám người này?
Đừng nói đùa, cô ấy, không có cửa thắng.
Là một người ngoài cuộc, Hứa Thành nhìn thấy rất rõ ràng điều đó, anh biết Việt Nẫm muốn làm gì, hơn nữa anh rất quý trọng tài năng của cô nên mới nhắc nhở cô.
Việt Nẫm im lặng, một lúc sau cô mới gật đầu.
"Tôi hiểu rồi, đội trưởng Hứa, vậy tôi trở lại lớp đây."
Cô cho chiếc vòng tay được bọc trong khăn giấy vào lại túi của mình, rồi quay người rời đi.
Cô không định đưa chiếc vòng cho Hứa Thành, có một số việc quả nhiên vẫn phải tự mình làm.
Việt Nẫm có thông minh không? Cô ấy có nha.
Vì muốn thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, cô buộc mình phải trở nên thông minh, đọc những cuốn sách phức tạp và sâu sắc mỗi ngày, nghiên cứu những mật mã nhàm chán, học cách trò chuyện với người lạ để lấy thông tin và chiếm được lòng tin của họ…… Mỗi ngày cô đều coi như là ngày cuối cùng, khi thực lực trở thành vốn liếng, cô cũng có niềm kiêu hãnh nên cô chưa từng nghĩ tới việc dọn dẹp cái đuôi của mình.
Lời nhắc nhở của Hứa Thành khiến cô chợt nhận ra được vấn đề.
Làm việc phải có bắt đầu và kết thúc.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Việt Nẫm, trong lòng Hứa Thành có dự cảm xấu.
Không! Cô nhóc bướng bỉnh này chắc chắn không hiểu!
Nhưng anh cũng không muốn khuyên nhủ thêm, vì anh biết anh và cô giống nhau, anh hiểu cô giống như hiểu mình vậy, kiểu người như bọn họ có khuyên cũng vô dụng.
Mà chính anh cũng thật sự bắt đầu mong đợi những gì Việt Nẫm sẽ làm!