Phong Nguyên chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã nghe thấy giọng nói điện tử thúc giục, "Mở cái bình trước mặt các người ra và bắt đầu trả lời các câu hỏi đi."
!!!!!
Có người cắn răng đem chiếc hộp lại gần chuẩn bị mở ra, kết quả phát hiện phía trên mặt bên có vài vết lồi lõm không đồng đều, nhìn kỹ hơn thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Có tên chúng tôi trên đó! Đây là hộp tro cốt chuẩn bị cho chúng tôi hả?!!”
“Mẹ kiếp! Mày có ý gì hả?”
“Đéo bà mày, tao không mở… Á á á á á!” Người vừa phản kháng ôm cổ rên rỉ.
“Đây là bắt buộc bọn tao phải trả lời câu hỏi đúng không?” Không trả lời câu hỏi thì giật điện bọn họ?
Âm thanh điện tử vang lên: “Mời thí sinh trả lời.”
Tất cả mọi người nghe âm thanh điện tử, nhìn về phía cái hộp, trong lòng càng ngày càng bất an.
“Trả lời sai ba lần bị loại thì có bị chết không?” Không trả lời cũng bị điện giật chết, mà trả lời sai thì……Triệu Vãn Tình không dám nghĩ thêm nữa, cô hình như đoán được người này muốn làm gì, hô hấp của cô đột nhiên trở nên dồn dập: “Nếu tất cả chúng tôi trả lời đúng, có thể thả chúng tôi ra ngoài không?”
“Người bị loại chết, người đáp đúng sống.”
Cả phòng đều im lặng, sau đó có người nghiến răng mở hộp: “Mặc kệ! Xem trước rồi hẵn nói!”
Trong hộp của mỗi người có một xấp giấy A4, cầm lên xem thì thì thấy một vài tấm ảnh rơi xuống, có người tái mặt khi nhìn thấy chữ và ảnh trên giấy.
Đây là……
“Tao không trả lời câu hỏi, thả tao ra!”
………
Hứa Thành trên đường về nhà nhận được điện thoại của cấp trên, anh từ chức và bàn giao mọi thứ trước khi tan tầm.
Cấp trên gọi điện chắc là muốn giữ anh lại, vốn định không trả lời, nhưng người bên kia vẫn kiên trì gọi nên anh mềm lòng.
Alo?” Hứa Thành vừa gọi một ly trà sữa bên đường vừa nhận điện thoại: “Giám đốc Trần, anh không nhận được báo cáo từ chức của tôi sao?”
“Từ chức cái đầu cậu!” Đầu dây bên kia điện thoại là giọng nói hoảng hốt của cấp trên: “Hứa Thành! Xảy ra chuyện rồi! Bật máy tính lên nhanh.”
“Có phải báo cáo từ chức của tôi viết không đủ chi tiết?”
“Bàn giao cái rắm! Cậu quay lại cho tôi! Tôi không chấp nhận!”
Hứa Thành đang muốn nói thêm gì đó thì đầu dây bên kia đổi thành người khác, là cậu thực tập sinh anh dẫn dắt trong trong khoảng thời gian này.
“Hứa đội anh mau trở về đi, ở đây xảy ra chuyện rồi, Việt Nẫm bắt cóc chín người, hơn nữa còn mở livestream trực tiếp vụ án mạng!
“Mọi người muốn lừa tôi trở về cũng phải viết bản thảo rồi biên tập lại chứ! Việt Nẫm bắt cóc chín người, mở livestream tường thuật trực tiếp vụ án, cậu cho rằng đang đóng phim truyền hình sao?”
“Em không nói đùa, Hứa đội, là thật đó!”
Nghe giọng nói không giống như đang nói dối, lại liên tưởng đến hành vi lúc trước của Việt Nẫm, Hứa Thành cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh: “Việt Nẫm? Livestream? Ý cậu là sao, nói rõ đi?”
“Em không nói rõ được, anh vào trang chủ của một trang web bất kỳ là sẽ biết, Việt Nẫm điên rồi! Chúng ta cũng sắp phát điên rồi! Tổ quản lý mạng cũng bên này cũng sắp điên rồi, không biết cô ta đã làm gì, toàn bộ hệ thống internet đều đang đưa tin, hơn nữa livestream này không đóng lại được.” Giọng nói của cậu cảnh sát nhỏ ngày càng sốt ruột: “Trong chốc lát không thể giải thích được, anh trở về đi!”
Hứa Thành nghe vậy liền cúp điện thoại, bấm vào một trang web, nhìn thấy trong ống kính có một người phụ nữ mặt đầy máu cầm dao găm, miệng lải nhải nói: “Không! Em không muốn chết! Mạc ca! Giúp em giúp em được không! Em chỉ cần một ngón tay!”
“Khốn kiếp! Triệu Tuyết Lê, mẹ nó, mày điên rồi hả! Đừng tới đây! Mày chết hay không liên quan gì đến lão tử hả? Còn nữa, Dư Mặc là con khốn mày đẩy xuống, chặt ngón tay phải là của mày! Ối ối!” Gã đàn ông nói xong ôm cổ nằm rạp trên mặt đất, người phụ nữ nắm lấy cơ hội chém xuống……
“!!!!”
Hứa Thành sững sờ, đây là cái gì! Diễn xuất?
Cậu thực tập sinh nói là Việt Nẫm? Đây là Việt Nẫm làm sao? Không thể nào!
Bắt cóc chín người?
“Ồ, Anh cũng đang xem cái này à?” Người qua đường đứng bên cạnh Hứa Thành chờ trà sữa cũng giơ điện thoại lắc lắc với anh, màn hình hiện ra livestream giống với anh: “Tôi cũng đang xem cái này! Làm tốt lắm! Thật hả lòng hả dạ mà!”
“Anh xem đoạn trước chưa? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người qua đường đã xem qua đoạn trước liền giải thích cho anh nội dung: “Anh biết chuyện mấy tháng trước có một cô gái nhảy lầu vì trầm cảm không? Cô gái đó không hề nhảy lầu mà là cậu con trai bị chặt ngón tay và cô gái này cùng nhau đẩy xuống, bọn họ vừa mới thừa nhận…… còn có lão thầy giáo nữa, đúng là lão thầy cầm thú!”
“Lúc đầu tôi tưởng chỉ là trò đùa, nhưng người phán xét tung tất cả bằng chứng ra, theo tình hình thì cả chín người đều có tội.” Người qua đường kể lại chuyện vừa xảy ra rồi thở dài: “Hóa ra là thế giới này thực sự có V báo thù! Tuyệt thật!” [1]
Trong ống kính, âm thanh điện tử hoàn toàn không dao động, giống như tuyên cáo như phán xét vậy.
“Điêu Tích, cậu biết cô gái trong bức ảnh không?”
“Không nhớ ra à? Vậy để tôi giúp cậu nhớ lại những kỷ niệm của mình, cậu đã làm gì lúc 6 giờ chiều ngày 9 tháng 7 năm ngoái?”
Trong ống kính, Điêu Tích mặt trắng bệch nhắm mắt lại: “Tôi ở cùng với Trần Tử.”
“Ở cùng nhau làm chuyện gì?”
Có lẽ là im lặng quá lâu, vòng điện trên cổ sáng lên, sau đó Điêu Tích hét lên thê thảm.
“Tôi bảo hắn lừa gạt Vương Khả ra ngoài.” Điêu Tích thở hổn hển: “Hai chúng tôi và cô ấy…… xảy ra quan hệ.”
Trên màn hình xuất hiện giấy chứng tử của bệnh viện.
Họ tên Vương Khả, ngày chết là ngày 10 tháng 7, nguyên chết nhảy lầu tự tử…… Kết quả được xác định là tử tử do trầm cảm.
“Là vì các cậu nên cô ấy mới nhảy lầu tự tử.”
“Không! Không phải tôi! Là Trần Tử! Là hắn ta!” Hắn chỉ vào gã con trai bên cạnh hét lên: “Hôm đó người rời đi muộn nhất rõ ràng là mày!”
“Mẹ kiếp, mẹ mày! Điêu Tích, mày mẹ nó đừng đổ hết chậu phân lên đầu tao! Rõ ràng là mày yêu cầu tao lợi dụng cô ta và Tề Tuần lên giường để uy hiếp cô ta! Còn bảo để cô ấy cho mày độc quyền X, người là hai chúng ta làm, nhưng là mày bức cô ta chết!”
“Nếu không nhờ ba tao, chỉ dựa vào ADN mày để lại trong cơ thể cô ta, mày cho rằng mày còn được như bây giờ?”
…………
“Kết quả phán xét: Ngón tay của Điêu Tích.”
"Người chấp hành: Trần Hiên Viên."
Người qua đường nghe đến đó hoảng sợ đến mức uống một ngụm trà sữa cho đỡ sợ: “Khốn kiếp, đây là trường học kỳ lạ gì vậy, cái xã hội đen tối này! Ngay cả đứa bé cũng phải sợ!” Hắn ngồi xuống bên cạnh nói với Hứa Thành: “Người anh em, uống trà sữa không! Ngồi ở đây, tôi mời anh!”
Hứa Thành im lặng không nói, anh biết cậu nhóc trong video, là con trai của sếp anh, người vừa mới gọi điện thoại cho anh.
Anh biết rõ bàn tay của sếp cũng không sạch sẽ mấy, nào ngờ chuyện này lại có liên quan đến ông ta!
Một lúc lâu sau, anh chạy về đồn, trà sữa cũng không hề lấy.
Việt Nẫm không điên, cô ấy căn bản cũng không có ý định sống!
Liên tưởng đến những gì cô ấy đã nói trước đây và nhìn vào những gì cô ấy đã làm.
Một xã hội bệnh hoạn không có tương lai.
Mở livestream, người phán xét, kết quả phán xét.
Xã hội này không đưa phán xét hay trừng phạt bọn họ, vậy nên cô ấy tự mình làm! Được ăn cả ngã về không, điên cuồng đến mức khiến người khác phải khiếp sợ.
………
Xét xử đến cuối cùng, ngoại trừ Phong Uyên ra, không có người nào là trong sạch, không có người nào còn nguyên vẹn, người thì bị cụt ngón tay, người thì mất đi cái chân thứ ba.
Máu trên mặt đất và trên cơ thể chuyển sang màu nâu sẫm, không khí nồng nặc mùi máu và nước tiểu.
Phong Uyên buộc phải chứng kiến một vụ tàn sát lẫn nhau, cả người đều ở trong trạng thái căng thẳng, não bộ hoạt động khác thường khiến cậu ta thông suốt rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như sợi xích thứ chín…… Không phải dành cho hắn mà là cho Việt Nẫm! Cô ấy cũng có tên trong danh sách!
Hiện tại cô ấy không có ở đây, có nghĩa là người đó đã chết hoặc cô ấy chính là hung thủ!
“Trong danh sách mời có chín người, tôi không có trong danh sách mời, nhưng có chín dây xích ở đây! Các người còn xét xử một người nữa đúng không?” Phong Uyên khàn giọng nhìn camera trong góc: “Việt Nẫm? Cô ấy không có ở đây, tại sao?”
Tám người nằm trên mặt đất cũng có phản ứng, đúng vậy, Việt Nẫm trong danh sách mời đâu?
“Là cô sắp đặt đúng không?”
Thời gian chầm chậm trôi qua, ngay khi Phong Uyên cho rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, âm thanh điện tử phụ trách phán xét đổi thành giọng nữ trong trẻo.
“Đúng, là tôi sắp đặt.”
“Tại sao?”
“Làm gì có nhiều tại sao như thế, muốn thì làm thôi!”
“Cô có biết mình đang vi phạm pháp luật không?!!”’
“Tôi biết chứ, nên tôi mới để lại vị trí thứ chín cho mình.” Giọng nữ cười khẽ: “Tôi có tội, nên tôi cũng phải bị xét xử.” Tôi không nghĩ tới cậu vẫn luôn là người ngoài cuộc lại xuất hiện, rõ ràng những chuyện này xảy ra xung quanh cậu, thậm chí là ngay trước mắt cậu.
Nếu cậu đã lên thuyền rồi thì vị trí thứ chín để lại cho cậu.
Là người ngoài cuộc nhưng cậu lại không đứng ngoài xem đến cuối cùng, cậu cũng có tội.
Phong Uyên rũ mắt xuống, cậu ta nhìn yêu cầu qua ải thứ 2, chuẩn bị nhập tên.
Những lời nói của Việt Nẫm cung cấp rất nhiều thông tin, nếu như theo kế hoạch ban đầu cô ấy cũng phải bị phán xét, vậy thì cô ấy có đồng phạm thế vào vị trí của cô ấy!
Cô ấy không phải là quỷ!
Người đón bọn họ lên thuyền tên là………
“Người tên Mạnh Niên đón chúng tôi lên thuyền là đồng phạm của cô!”
Lần này Việt Nẫm không nói gì, Phong Uyên đột nhiên cảm thấy mình bắt được quỷ rồi, cậu ta dứt khoát nhập tên vào yêu cầu qua ải thứ 2 – Mạnh Niên.
Sau đó âm thanh của hệ thống vang lên bên tai cậu ta.
[Cửa ải cá nhân của tân thủ - Phán xét trên du thuyền, người chơi Phong Uyên qua ải thất bại.]
[Trò chơi kết thúc, người chơi Phong Uyên buộc phải thoát sau mười giây, mời người chơi chuẩn bị tinh thần!]
[10,9,8……]
“Chết tiệt!” Phong Uyên nhìn hai chữ “thất bại” đỏ như máu nhịn không được lớn tiếng mắng: “Mạnh Niên không phải quỷ! Cô mới là quỷ!”
“????”
Quỷ?
Việt Nẫm ngồi bên màn hình theo dõi nghe cậu ta nói vậy liền phản ứng ngay, cậu ta là người chơi?!!
Mình là quỷ?
Theo bản năng cô nhấp vào yêu cầu qua ải thứ 2, nhập tên mình.
Yêu cầu qua ải thứ 2: tìm ra quỷ – Việt Nẫm. (Chú ý: chỉ có một cơ hội.)
Gần như ngay sau khi cô nhấn xác nhận, cô nghe được âm thanh.
[Cửa ải: Ai giết ai, qua ải thành công]
[Trò chơi kết thúc, cửa ải tiếp theo "Livestream kinh dị" sẽ bắt đầu sau mười phút, mời người chơi hãy chuẩn bị.]
----------------------------------
[1] V báo thù: hay còn gọi là V for Vendetta là một bộ phim Mỹ thuộc thể loại hành động - li kì, viễn tưởng, do Warner Bros. sản xuất năm 2005.
Phim được làm theo truyện tranh của Alan Moore và David Lloyd thuộc hãng DC Comics, lấy bối cảnh Anh quốc trong một tương lai giả định của thế kỷ 21. Sau thế chiến thứ ba, nước Anh bị thống trị bởi nền độc tài chuyên chế, gần giống chế độ phát xít của Đức quốc xã.
V là một chiến binh đấu tranh cho tự do và sự thật, luôn giấu mình sau mặt nạ Guy Fawkes. Anh kêu gọi dân chúng đứng lên chống lại chế độ độc tài, thông qua việc trả thù cá nhân bằng bạo lực, khủng bố. Trong đêm V kích nổ Tòa Đại Hình Luân Đôn, anh đã gặp và cứu cô gái trẻ Evey Hammond thoát khỏi bọn mật vụ, dần dần, Evey trở thành người bạn chiến đấu kỳ lạ của V.