Mục lục
Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức như thế này khiến cho Việt Nẫm bị dẫn dắt theo tiết tấu đó, nhưng sau đó cô cảm thấy mình đi sai hướng.

Thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, tìm ra quỷ, thanh tiến độ bằng không.

Nếu như thoát khỏi ngôi nhà cô ở lúc trước chính là thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, như vậy bây giờ cô đã ra ngoài, thanh tiến độ cho cô biết cô vẫn chưa thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.

Tìm ra quỷ, vậy con quỷ đó là ai?

Thế giới này chắc chắn không suy nghĩ theo logic bình thường.

……….

Đối với chuyện rắc rối mà Việt Nẫm gặp ngày hôm trước, thì ngày hôm sau trở lại trường cô đại khái đã hiểu rõ, điểm bùng phát đương nhiên là vì cô là bạn tốt của Dư Mặc.

Lớp học vào sáng sớm lác đác chỉ có vài người, đến gần giờ học, lớp học lần lượt ngồi đầy người, sợ gặp phải chuyện bực mình nên hôm nay Việt Nẫm chờ sát giờ mới vào lớp.

Cô đứng ở cửa lớp một lát nhớ lại những manh mối trong quyển nhật ký, cô tìm được ngồi của mình, là chỗ khác biệt nhất trong lớp học.

Vị trí ngồi của mình gần thùng rác trước cửa, bàn học rất lộn xộn, bị người khác dùng sơn đỏ viết đầy các chữ như: “Tiện nhân đi chết đi”, “Đê tiện”, “Cả nhà mày đi chết đi”, sách vở bị xé nát vương vãi khắp nơi, trong thùng rác có vài quyển vở có nét chữ đẹp giống như chữ viết trong quyển nhật ký.

Việt Nẫm dừng lại ở mép ghế, biểu hiện của cô đã thu hút sự chú ý của mọi người.

“Ôi trời, tại sao tiểu bảo bối không ngồi vào chỗ độc quyền của cưng thế?” Tên con trai ngồi bàn bên vỗ đùi nhìn Việt Nẫm, nhướng mắt như đang xem kịch, “Ghét bỏ chỗ ngồi của cưng không thoải mái à? Nào! Ngồi ở đây!”

“Lâm ca, anh hư hỏng quá nha!” đồng bọn ngồi ở trước mắt cậu ta cười phá lên, “Cô ta và người kia là một nhóm, người phía trước trèo lên Phong ca rồi leo lên Mạc ca, anh nói cô ta còn để ý tới anh hay sao?”

“Ồi giời ơi, nhìn này.” Trần ca kéo váy Việt Nẫm, “Chờ bọn họ không cần cưng nữa, cưng đến nhà Trần ca này, chậc, nhìn cái chân này kìa.”

Việt Nẫm rũ mắt nhìn bàn tay của gã con trai đang nắm váy mình, ánh mắt càng lúc càng u ám, cô túm váy đồng phục định kéo về.

Trần ca chế nhạo, tay kéo càng mạnh hơn, “Giả vờ cái gì, mặc ít như vậy không phải để người khác sờ hay sao?”

"Suỵt, anh phải cẩn thận, ả kia hôm qua mới nhảy lầu, nếu hôm nay anh làm cho cô ta khóc, cô ta cũng đi nhảy lầu thì sao?”

“Ha ha ha ha, đúng đúng đúng, cô có nhảy lầu cũng đừng vu cho chúng tôi đấy.” Hắn nói vậy nhưng động tác vén váy càng thêm càn rỡ.

Việt Nẫm đối diện với ánh mắt của Trần ca, giọng nói lạnh lùng, "Buông ra."

“Ái chà, bọn mày có nghe thấy tiểu bảo bối của chúng ta nói gì không? Cô ta bảo tao làm gì vậy nhỉ?”

"Trần ca, cô ta bảo anh buông tay ra!"

“Đúng đúng đúng, tiểu bảo bối của anh tức giận rồi kìa!”

“Đừng chọc cô ta khóc.”

Lớp học cười nhốn nháo cả lên, Việt Nẫm nghe mà phiền, cô không phải Việt Nẫm trước kia, chịu đựng hết lần này đến lần khác, cô không biết mình đã chết bao nhiêu lần, trong xương cốt đều là tàn nhẫn.

Tốt tính đến mấy khi bị ép tới đỉnh điểm nếu không bùng phát thì đã cho bọn họ mặt mũi rồi, như hôm nay cho mặt mũi rồi mà còn không biết xấu hổ.

“Tôi bảo cậu buông ra.”

Cả lớp học im lặng trong giây lát, sau đó tiếng cười phát ra còn lớn hơn.

"Hôm nay mày uống nhầm thuốc hả? Mày nghĩ mày là ai? Mày kêu lão tử buông lão tử liền buông à?"

Chuyện gì xảy ra với cô ta vậy? Hôm nay trông khác với mọi ngày thì phải?

Trần Sổ nhìn Việt Nẫm từ trên xuống dưới, không thấy có gì khác biệt, hắn bỏ qua sự khó chịu trong lòng, mỉm cười nói: “Kêu hai tiếng nghe thử, kêu nghe thoải mái tao mới buông.”

Có người làm theo lời của hắn, nói với giọng điệu vênh váo, “Ây da, kêu thế nào nhỉ? Trần ca ca ~”

“Con trai mấy người đừng ghê tởm thế được không, dùng giọng tao nhã mà kêu như lúc ở trên giường ấy.”

“Em gái Giang, em ghen à?”

“Hừ! Loại hàng này cũng chỉ có các người chay mặn không kiêng kỵ.” Cô gái đứng trên bục giảng khinh bỉ nhìn xuống, “Nể tình quen biết, tôi giúp cậu thuê phòng.”

Lời nói xung quanh càng lúc càng quá đáng, Việt Nẫm là nhân vật chính không nói lời nào, cầm lấy chiếc com-pa trên bàn Trần Sổ đâm mạnh vào bàn tay đang kéo váy của cô.

Trần Sổ hoảng sợ, vội buông tay ra.

Cộp-----

Đầu nhọn của com-pa xuyên qua ống tay áo của Trần Sổ cắm sâu trên bàn.

“Mẹ Kiếp! Trần Sổ hít một hơi khí lạnh, xô ghế đứng lên, “Việt Nẫm, mày chán sống rồi hả!” Nếu hắn không nhanh tay buông ra, com-pa đã đâm thẳng vào tay hắn rồi.

“Mày có bản lĩnh cứ thử?” Việt Nẫm rút com-pa ra khỏi bàn, nhếch miệng hỏi bằng giọng điệu rất quỷ dị, “Thử xem mày chết trước hay tao chết trước?"

Mẹ Kiếp! Bình thường bọn họ chà đạp cô giống như con thỏ nhỏ, Việt Nẫm hôm nay làm sao vậy? Cô ta dám chống lại Trần Sổ? Còn cái nhìn kia nữa! Cô ta điên rồi sao!

Việt Nẫm từng yếu đuối, sắc mặt u ám, không thích nói chuyện, là chỗ trút giận của bọn họ, bọn họ đã làm qua vài lần, lúc đó cô không phải không phản kháng, nhưng trải qua sự “dạy dỗ” của bọn họ, cô cũng buông xuôi để mặc họ nhào nặn.

Hôm nay sự phản kháng của cô khác với trước kia, giống như…… không sợ chết, tính toán cùng bọn đồng quy vu tận!

Tất cả đều im lặng.

Trong lớp học ngoại trừ tiếng Trần Sổ thở hổn hển tức giận, không ai khác dám hé răng nửa lời.

Ánh mắt lạnh như băng của Việt Nẫm nhìn thẳng vào mọi người, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, thổi vào cổ bọn học giống như bị rắn quấn lấy, không khí tràn ngập hơi thở u ám lạnh lẽo đến khó thở.

Cô ta thay đổi rồi.

Cô ta không giống như trước đây!

Không khí giằng co kéo dài cho đến khi hai nam ba nữ bước vào lớp, nam sinh dẫn đầu liếc nhìn xung quanh rồi đi thẳng tới vị trí gần cửa sổ, nam sinh đi phía sau thấy không khí trong lớp khác lạ liền kêu lên tiếng “ủa?”.

“Chuyện gì vậy?” Cô gái có diện mạo xinh đẹp hỏi những người trong lớp, “Sao tôi cảm thấy các cậu kỳ quái thế?”

“Chị Vãn Tình, Việt Nẫm cô ta……” Cô gái lên tiếng cẩn thận nhìn hai bên đang giằng co, “Cô ta điên rồi.”

“Cô ta muốn giết Trần Sổ!”

!!!!

Loảng xoảng----

Triệu Vãn Tình chưa kịp nói gì thì cô gái bên cạnh giống cô đến tám phần đã lùi lại nửa bước, không cẩn thận đụng phải cái bàn phía sau.

Triệu Vãn Tình liếc nhìn chị gái của mình, mắng thầm một câu không có tiền đồ, "Đã lâu không gặp, sợ là không nhớ rõ được một số chuyện, vậy thì tạo thêm ấn tượng cho cô ta đi."

“Nhưng mà……” Theo như tình hình hiện tại, bọn họ không có ai ra tay!

Cô gái vẫn chưa nói xong thì chuông reo vào học vang lên, một giáo viên cầm sách giáo khoa bước vào lớp.

“Các em đứng chặn cửa lớp làm gì? Nào, đến giờ học rồi.” Ông đặt cuốn sách giáo khoa lên bục giảng, nhìn thấy bàn ghế lộn xộn và sách giáo khoa bị xé nát trong góc thì nhíu mày lại.

Ông ta biết Việt Nẫm lại bị những thiếu gia và tiểu thư này bắt nạt, nhưng ông ta cũng không có biện pháp gì chứ? Những người này ông ta không trêu vào nổi, bọn họ chỉ thuận miệng nói một câu thôi thì ông ta khỏi ở thành phố này luôn, ông ta còn phải nuôi gia đình, con gái ông đang học lớp bên cạnh nữa.

Việt Nẫm không có gì cả, gia đình cô cũng không thể so sánh được với họ.

Nhiều năm như vậy, ông ta đã sớm chai sạn rồi.

Trên bục giảng, giọng nói của giáo viên nghiêm túc, giọng điệu như muốn ám chỉ những học sinh nổi loạn, “Việt Nẫm, về chỗ ngồi của em đi, dọn dẹp bàn học sạch sẽ.”

Sợ bị liên lụy, ông ta khó chịu nói thêm một câu, “Em làm khẽ thôi, đừng quấy rầy chúng tôi học.”

Người nào đó trong lớp phát ra tiếng cười khinh thường, tựa như một giọt nước rơi vào trong dầu nóng, váng dầu lan ra khắp nơi.

Tiếng cười khẽ này phá vỡ khí thế vừa rồi của Việt Nẫm, tất cả mọi người như tìm thấy được chỗ dựa, dùng ánh mắt quan sát tất cả như đang xem hài kịch.

Cái chết của Dư Mặc có lẽ đã mang đến cho cô chút dũng khí phản kháng lại, nên cô ta mới dám nói chuyện với bọn họ như vậy, Trần Sổ là tên hèn nhát, thế mà bị Việt Nẫm hù dọa cơ chứ?

Thỏ con quả nhiên vẫn là thỏ con, cho dù cố gắng ngụy trang mình thành sói con đi chăng nữa thì cũng không hợp với bọn họ.

Giữa bọn họ có một hố sâu không thể vượt qua.

“Đúng đó thầy! Thầy nhanh bảo cô ta ra ngoài đi! Cô ta ở trong lớp làm phiền đến em, làm em không thể nghiêm túc học được!”

“Dọn cả bàn học của cô ta luôn đi! Tôi luôn ngửi thấy mùi hôi thối từ cô ta, mùi nước hoa không chịu được!”

“Cô ta không tắm rửa, không thay quần áo, bàn còn bẩn như vậy, cô ta không bốc mùi thì còn ai vào đây? Tôi thấy trong ngăn kéo của cô ta có ổ chuột chết, ọe……”

………

Xa lánh, chửi rủa, chế giễu.

Người này một câu, người kia một câu, tất cả người trong lớp đều nói Việt Nẫm không ra cái gì, thầy giáo thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn.

Việt Nẫm nghe những lời này, nhìn những người này, hình như cô đã hiểu được.

Thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.

Đây là hoàn cảnh khó khăn thứ hai mà cô phải thoát khỏi đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK