• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau những tháng năm dài đằng đẵng ngồi tụng kinh trong lớp, cầm trong tay là bảng điểm với những con điểm trên năm mươi mà khuôn mặt tôi đầm nước mắt của sự hạnh phúc. Bởi vì năm ngoái, tôi tạch đến tận năm môn lận, ngày nào cũng vác cái mông lên để đi học trong khi những đứa khác thì vui chơi tận hưởng ngày hè, lướt trên điện thoại, đứa nào đứa nấy cũng chụp hình khoe này khoe nọ, nào là đi biển, nào là đi cắm trại, nào là ra nước ngoài.. Cái cảm giác của tôi lúc đó là hận cay nghiến mà méo nuốt nổi hạt cơm vào mồm, ngồi đó nguyền rủa mấy đứa đang hưởng thụ cuộc vui của tụi nó mà tôi lỡ bóp nát điện thoại của mình, cũng chính từ đó, nó đã trở thành nỗi sợ hãi lớn nhất của cuộc đời tôi. Nhưng giờ thì cơn ác mộng ấy đã chấm dứt rồi, tôi có thể thoải mái và vô tư tận hưởng ngày hè mà cóc sợ phải lết đến trường nữa, dù ghét phải thừa nhận nhưng Senzou đã cứu tôi qua khỏi kiếp nạn này, tôi méo ngờ được, hắn bẩn bựa và bệnh hoạn như vậy mà thành tích học tập của hắn có thể nói là đứng top ba của trường luôn ấy, thật đáng sợ.

Đến giờ nghỉ trưa, như thường lệ thì tôi vẫn bị cái con ngáo khác người ấy lôi xuống canteen, vẫn quen thuộc như ngày nào, tôi, Handa, con ngáo ngu ngốc và cái thằng khổ dâm đến bệnh hoạn, cả bốn chúng tôi cùng ngồi chung một cái bàn ăn. Ba đứa nó thì luyên thuyên nói chuyện không ngừng, chỉ có một mình tôi thì đánh chén nhanh, gọn, lẹ để rời khỏi đây thôi. Trong lúc tôi đang nhai lấy nhai để cái miếng thịt trong miệng thì cô ta lên tiếng rủ rê:

- Handa - senpai, Shiraku - senpai! Hai anh có muốn đi biển cùng với em vào mùa hè này không? Nếu có thì em bao hết!. truyen bac chien

Tôi và Handa nghe cái lời rủ rê ấy mà cơ miệng của bọn tôi tự dưng ngừng hoạt động lại, ngạc nhiên nhìn cô ta muốn bể con mắt ra, còn Senzou thì hí ha hí hửng nở rộ một vườn hoa, không kiềm chế được mà bay đến cô ta và ôm cô ta thắm thiết:

- Đi biển ư? Vui quá, vậy là anh có thể ngắm em trong bộ bikini quyến rũ ấy rồi, á há há, nghĩ em mặc nó thôi là kích thích đéo chịu được!

- Anh cút ra khỏi người tôi ngay! Tôi chỉ đi cùng với Handa - senpai và Shiraku - senpai thôi! Còn anh thì ở nhà đi!

Nghe cái lời từ chối phũ phàng ấy mà hắn ta đỏ hết cả mặt, lời nói ấy làm kích thích thần kinh của hắn đến nỗi cả khuôn mặt hắn giờ biểu cảm rất ư là dâm đãng, không để ý đến xung quanh gì mà sống chết rên rỉ trong sung sướng và ôm chặt cô ta. Còn cô ta thì vẫn tỉnh như ruồi, méo quan tâm đến cái thằng bệnh hoạn ấy đang đu trên người mình mà tiếp tục bàn chuyện với bọn tôi:

- Thế nào? Các anh có muốn đi cùng không? Không mất tiền đâu, chi phí thì cứ để em lo liệu hết! Các anh chỉ cần việc vui chơi thôi!

Một điều kiện lời cả chì lẫn chài thì ngu gì mà không đồng ý chứ, thằng Handa thì liền bị mê hoặc ngay, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Còn tôi thì ngược lại với nó, lắc đầu kịch liệt."Chi phí thì cứ để em lo liệu hết!", ờ, ờ, ngầu quá nhưng rất tiếc là tôi đây thà ru rú ở trong nhà còn hơn là đi biển với con tâm thần này. Đi biển cùng với cô ta thì chẳng khác gì nguyên cái tháng hè này của tôi là địa ngục cả, cái chuyến đi miễn phí ấy chắc chắn là cô ta dụ tôi, không được, trong những tháng năm học vừa qua là tôi đã mệt não với cô ta rồi, giờ cả tháng hè này mà cô ta cũng méo buông tha cho tôi nữa thì có nước tự tử luôn đi cho lành, nên chính vì vậy, tôi từ chối một cách quyết liệt:

- Đéo, dù cho mày có cho tao đi vòng quanh thế giới miễn phí đi chăng nữa thì tao vẫn ở nhà! Có dụ dỗ tao cũng vô ích thôi!

Phản đối đến khô máu với cô ta luôn mà cô ta có bỏ cuộc con mợ gì đâu, cô ta thản nhiên đấm văng cái tên khổ dâm đang bám trên người cô ta ra và sau đó thì giở ra hết chiêu trò của mình để mà vừa chọc ghẹo vừa năn nỉ tôi:

- Đừng mà, senpai! Đi biển với em đi! Đây chính là cơ hội để tình cảm của hai chúng ta phát triển đó! Yaaaadaaaa ~ senpai, đừng phụ lòng em chứ! Em đây đang cố gắng trở thành một "người đàn ông đích thực" trong lòng anh mà, đừng chối bỏ một cách lạnh lùng như vậy! Đi đi, em sẽ đút đá bào cho anh ăn, nha nha nha!

- Mày nói những thứ tởm lợm đó ra mà không biết xấu hổ hả, cái dây thần kinh đó của mày bị đứt rồi á? Mày có bệnh thì đừng có bệnh hết phần của người ta chứ! Tao đã bảo không đi là không đi rồi mà, lỗ tai cây hay sao, nói mà méo biết nghe! Tao nói rồi đó, đừng để tao nhắc lại thêm một lần nữa, tao mà điên lên là tao xé xác mày ra đấy!

Tôi nghe những lời tởm lợm không biết xấu hổ đó của nó mà điên người dọng thẳng một cú vào bụng cô ta và sau đó thì xổ một tràng cho bàn dân thiên hạ nghe, thằng Handa thì cố gắng ngăn cái tính hổ báo của tôi lại và trấn an tôi:

- Bình tĩnh, bình tĩnh, Shiraku! Bình tĩnh, có gì thì từ từ nói, giờ mày hít thở đều vào, hít sâu vô và thở..

- Tao méo phải là bà bầu đâu mà mày trấn an tao bằng cái kiểu đó!

Handa chưa kịp nói hết câu thì tôi cũng điên tiết lên đấm vào má nó, còn cô ta thì vẫn điên như vừa mới trốn viện vậy. Máu mũi đã chảy lênh láng khắp mặt rồi mà vẫn cứ nhây nhây chọc ghẹo tôi và thế là đôi giày của tôi không mắt mà đáp thẳng vào mặt của cô ta không một chút nhân nhượng nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK