• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi như không thể tin vào mắt mình được, tại sao anh ta lại mặc đồng phục của nữ sinh chứ. Còn anh ta thì ngơ ngác nhìn tôi lên xuống rồi tiếp đó là trái phải, nhìn đã rồi thì "ồ" lên như nhận ra một điều gì đó:

- A, đúng rồi! Cậu là cái người đã đụng tôi vào ngày hôm qua có phải không? Wow, tôi không ngờ là cậu cũng học trường này đấy! Chúng ta có duyên ghê!

Anh ta ngây ngô đứng cười hì hì như không có chuyện gì xảy ra, trong khi đó, não tôi đang chấn động cả lục địa đạo luôn. Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng là tôi gặp lộn người hay ít nhất là anh em song sinh của người ngày hôm qua, thế mà anh ta nhận ra tôi ngay làm tôi hoang mang đến cực độ. Nhưng nó cũng không gây bất ngờ bằng cái chi tiết quan trọng mà mắt tôi nhìn nãy giờ không rời một nửa mi - li - mét luôn, đó là váy của chàng trai đó đang mặc. Tôi thắc mắc là tại sao không có ai ý kiến đến cách ăn mặc của anh ta vậy trời? Để yên vậy cũng được sao? Nói thật giờ là mặt tôi đã đen như cái đít nồi rồi đó, nhìn cái tình huống dở khóc dở cười này mà tôi khô lời với nó luôn:

- Cậu là con trai nhưng tại sao cậu lại mặc váy vậy?

Nghe xong, anh ta liền bật cười ha hả, vỗ tay đôm đốp, làm tôi ngu ngơ như thằng mặt thộn ra và sau đó là nói cho tôi biết một sự thật khiến tôi nghe xong mà thiếu điều là muốn té ra sàn nằm luôn:

- Tôi là con gái mà!

Nghe tới đây mà cảm giác bên trong tai tôi liền rỉ ra ngoài một thứ nước đỏ tươi. Tôi không thể tin được!

Những thứ trước mặt tôi quá hư cấu, nó đã vượt qua tầm hiểu biết của loài người chúng ta rồi, định mệnh, mông lung như một trò đùa! Vì quá sốc với trò đùa của chúa trời này mà tôi gần như là mất niềm tin vào thế giới sống luôn, tôi cố gắng vận hết tất cả chất xám trong não của mình để suy ngẫm lại về quy luật của tạo hóa suốt nguyên cả buổi trưa ngày hôm nay.

- - --------------------------------

Nghe tiếng chuông trường vang lên, báo hiệu giờ tan học đã đến, tất cả các học sinh lui hui sắp xếp cả đống sách vở ở trên bàn và lấy cặp hiên ngang ra về. Còn tôi vẫn ngồi thừ ở trong lớp, tôi vẫn còn bị ám ảnh cái tạo hóa bá đạo của chúa trời ấy. Handa thấy tôi như vậy thì chán nản thở dài, bước đến bên tôi, vỗ vào vai tôi và thúc giục:

- Oy, Shiraku! Về lại với mặt đất đi! Mày định ngồi thừ ở đó đến tận tối luôn à? Đứng dậy đi về, mau lên!

Tôi không nói gì, vẫn cứ trưng cái mặt bựa của tôi ra cho nó xem. Nó thấy vậy liền mất kiên nhẫn, kéo tôi ra khỏi bàn học một cách thô bạo. Nó lôi tôi xềnh xệch ra khỏi lớp thì liền có nguyên một tràng tiếng la hét đấm thẳng vào lỗ tai của hai bọn tôi. Tôi bị cái tiếng la hét kinh thiên động địa ấy mà làm cho thức tỉnh, quay mặt về phía chỗ ồn ào kia, mắt tôi liền mở banh hết công suất ra khi người đang tiến về phía hai người bọn tôi chính là đứa con gái ái nam ái nữ đó. Thật là không thể chịu nổi được những đứa con gái hám trai xung quanh cô ta mà, bộ mấy con mẹ đó không nhận thức được cô ta là nữ á? Cứ la hét ầm ĩ như được gặp tài tử Oguri Shun (1) không bằng ấy! Điếc hết cả tai! Còn cô ta thấy tôi chuẩn bị trốn đi thì liền chạy đến và quàng cổ tôi như đúng rồi:

- Senpai ~ Cho em về cùng với!

Tôi bực mình đẩy cô ta ra khỏi người tôi và sau đó gằn giọng với vẻ mặt hung bạo:

- Cút ra! Đừng có đụng vào người tôi, tôi không có quen cô!

- Hể, senpai (2) ~ Không phải chúng ta vừa mới kết bạn vào trưa hôm nay hay sao? Sao anh nỡ lòng nào mà nói với em như vậy? Anh biết em bị tổn thương kinh khủng lắm không? Mà.. em không ngờ rằng chiều cao của anh có nhiêu đây thôi mà lại là một senpai đó nha! Lần đầu gặp, em còn tưởng anh nhỏ tuổi hơn em đấy!

Tôi đâu có nhớ là đã kết bạn với cô ta đâu! Nhưng nghe cô ta phán xét chiều cao của tôi mà ruột gan tôi như muốn sôi sùng sục lên, mặt tôi nổi đầy gân nhìn cô ta và không tiết chế gì, chửi om sòm khắp cả hành lang lên:

- Ờ, tao lùn đó, rồi sao? Đừng có bình luận tao trong khi tao đây còn không biết mày là ai? Muốn quýnh lộn không?

- Senpai nhìn dễ thương quá đi! A, em quên mất, em xin giới thiệu, em tên là Homikawa Aiko, là đàn em năm nhất dễ thương của anh, em yêu thích những thứ dễ thương và ghét những thứ ghê rợn, bây giờ em đang là một người mẫu cho một công ty giải trí hot nhất hiện nay nên em rất là nổi tiếng với công chúng! Và có điều này cần phải lưu ý rằng em.. là một cô gái, chứ không phải là một chàng trai nên nhớ phân biệt dùm em nha! Ahihi!

Tôi nghe một tràng lời giới thiệu của cô ta mà muốn nhảy lầu thoát ra khỏi đây ghê! Cô ta giới thiệu mình là một người mẫu thì tôi mới nhớ một chút về một đống tạp chí mà cô ta ôm vào ngày hôm qua, thì ra đó chính là lý do vì sao cô ta vội vàng đến như vậy, là do hôm qua, cô ta có buổi chụp hình ư? Mà tại sao tôi lại phải quan tâm đến chi tiết đó vậy hà? Chết tiệt, cái con ngốc đó lại làm tôi phân tâm nữa rồi! Thấy tôi nhìn chằm chằm vào cô ta một cách đáng sợ như vậy, Aiko càng to gan chọc giận tôi hơn:

- Senpai, sao anh nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống vậy nà? Hồi hôm qua, senpai tốt bụng giúp đỡ em nhiều lắm mà! Không lẽ nào là senpai biết em là con gái rồi nên mới đối xử với em như vậy sao?

"Méo phải! Cái vấn đề ở đây là tao cực kỳ ghét mày đấy, con khỉ ngu ngốc à!", tôi nghĩ thầm trong đầu và tự tiện quay gót ra về, tôi chả muốn ở đây dây dưa cái con khỉ "khác người" này nữa. Thấy tôi quay lưng đi về thì cô ta liền chộp tôi ở đằng sau lưng rồi sau đó thì thầm vào tai tôi:

- Em hiểu rồi! Nếu như anh không thích em là một đứa con gái thì em đây sẽ trở thành chàng - trai - của - lòng - anh! Anh đồng ý không?

Nguyên dãy hành lang có bao nhiêu người thì bấy nhiêu cái miệng la làng lên trong vui sướng, cả thằng Handa vốn là một hủ nam ngầm cũng không thể bỏ lỡ cái cảnh huyền thoại này được mà giơ điện thoại ra chụp liên hồi. Tôi thì mất hồn cứng người trong giây lát, và sau đó nổi cơn khùng lên dọng cù trỏ vào bụng cô ta không thương tiếc, cô ta liền la ó một cái rồi sau đó là khụy xuống sàn sủi bọt mép và ngất lịm luôn. Thằng Handa thấy vậy liền đến đó đỡ nhỏ dậy và quay qua trách móc tôi:

- Mày làm cái khỉ gì vậy, Shiraku! Mày nỡ lòng nào mà dọng lủng bụng của em ấy luôn vậy! Dù sao em ấy cũng là một cô gái mà!

- Handa, mày có giấu đĩa bay của nó không? Trả cho nó và để nó về với hành tinh của nó đi! Tao sắp hết chịu nổi với nó rồi đó!

- Mày sốc đến nỗi mà não mày rớt ra ngoài luôn rồi hả?

Mặt tôi xanh rờn cắt không còn giọt máu nào và chạy ra khỏi trường với tốc độ bàn thờ. Thế là cuộc sống nhàm chán của tôi bị con ngốc đó quấy phá và chính thức ra khỏi quỹ đạo Mặt Trời luôn rồi, cuộc đời tôi sẽ đi về đâu đây!

(1) Oguri Shun: diễn viên rất nổi tiếng ở Nhật Bản.

(2) senpai: là một cách xưng hô của đàn em với các đàn anh đàn chị trong trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK