- Ồi dá! Anh mỏi chân rồi sao? Thế thì hãy dựa vào em đi, em tình nguyện lấy thân của mình ra để làm điểm tựa cho anh!
- Phắc! Đứa nào làm tao ngã hả?
Tôi điên tiết đạp vào chân cô ta và làm cho cô ta té ngửa ra sàn, bực bội quay gót đi về nhà thì cô ta cứng đầu cứng cổ giữ tôi lại, không cho tôi đi. Thế là kiếm cớ giữ tôi lại ở đây bằng cách cô ta chìa ra hai bộ đồ tắm ở trên tay mình, bên phải là bộ màu hồng hường phấn, dễ thương và bên trái là bộ màu xanh đơn giản nhưng chất lòi ra ngay trước mặt tôi và vui vẻ lên tiếng:
- Senpai ~ trong hai bộ này, anh thích bộ nào nhất?
- Tao méo quan tâm, để tao về nhà đi!
- Thế trả lời câu hỏi của em đi thì anh mới được về nhà!
Nghe cái câu nói đó của cô ta mà tôi liền ngỡ người ra, tôi ngạc nhiên "hể" một cái, sợ mình nghe lầm nên tôi đã hỏi lại một lần nữa cho chắc ăn:
- Thật.. Thật sao? Mày cho tao về á? Mày sẽ không giữ tao lại chứ?
- Ừ, em sẽ không giữ anh ở lại đây đâu nên.. anh hãy nói là anh thích bộ nào nhất đi?
Cô ta phấn khởi giơ hai bộ đồ tắm đó ra để cho tôi chọn, chỉ cần chỉ ra bộ đồ tắm cho cô ta thì tôi đây sẽ được về nhà, sao bữa nay cô ta biết điều một cách lạ thường đến như vậy? Mọi ngày có đánh chết thì cô ta cũng đâu có chịu buông tôi ra đâu, thế mà giờ cô ta lại thả tôi đi. Tôi không thể chờ được nữa, chọn lẹ một bộ cho cô ta luôn để tôi còn về với mái ấm thân yêu nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào hai bộ đồ tắm ấy và suy nghĩ rằng: "Trước giờ mình chưa bao giờ thấy cô ta ăn mặc như là một cô gái cả nên mình thắc mắc, khi cô ta diện lên những bộ đồ dễ thương ấy thì cô ta sẽ ra sao nhỉ?", vì cái sự tò mò ấy mà tôi đây liền đánh mắt đến bộ đồ màu hường tươi trẻ bên tay phải cô ta và chỉ tay vào nó:
- Vậy bộ này đi! Mày mặc bộ này để ra dáng một đứa con gái chút xíu đi cho dễ nhìn!
- Anh thích bộ này ư, hay quá! Anh giống ý em luôn đó! Vậy em sẽ mua bộ này cho anh ha!
Hả? Hình như là có cái gì đó sai sai thì phải? Cô ta vừa mới nói cái gì chứ? Màng nhĩ của tôi như chấn động cả một vùng trời, mẹ kiếp, cô ta đang sỉ nhục tôi, cô ta tính để tôi mặc cái bộ đồ đó ra biển à? Thế là tay tôi nhanh nhẹn nắm lấy cái cà vạt trên cổ cô ta và dùng hết sức lực mà giựt mạnh xuống, mặt tôi nổi đầy gân, phun ra một tràng sát khí, vừa siết cổ vừa trợn mắt nhìn cô ta:
- Con mẹ mày! Mày muốn lấy tao ra làm trò đùa à? Mày có tin là tao dắt mày đi gặp ông bà mày ngay không hả?
- Ặc.. Ặc.. em.. em chỉ đ.. đùa một chút.. thôi mà! Em.. em biết sai.. rồi! Em.. xin lỗi..!
Tôi liền thả cái cà vạt của cô ta ra, cô ta liền khụy xuống sàn mà sống chết ho sặc sụa, mợ, nói thiệt giờ là tôi héo lời với cô ta rồi đó, những lời nói của cô ta, đó đéo phải là lời nói của một con người bình thường nữa, tôi thật sự chỉ muốn về nhà thôi mà, sao nó còn khó hơn cả leo lên trời vậy? Thật, đời nó đúng đắng lời. Chưa hết sốc với lời nói kinh tởm của cô ta thì tới lượt thằng Senzou tiếp tục đầu độc vào tâm hồn trẻ thơ của tôi, hắn giơ nguyên cái bộ bikini màu đen đầy hoang dã và hở hang ấy cùng với vẻ mặt phấn khích của hắn và nói cho tôi nghe:
- Nè, Hajimete (*)! Cậu nghĩ coi, bộ này có hợp với Aiko không? A ~ Aiko, chắc em ấy sẽ rất là quyến rũ lắm đấy? Thật là kích thích quá đi!
- Đừng có mà giơ cái bộ bikini ấy ngay trước mặt tao! Đầu tao sinh ra không phải là để chứa những thứ đó!
Tôi vừa nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ và vừa tát một cái bốp vào mặt hắn, hắn không để ý gì đến tôi và tiếp tục chìm đắm vào cái suy nghĩ đồi trụy của hắn. Ngay lúc sau đó, thằng Handa đúng lúc đi qua khu vực này, nó thấy tôi thì liền chạy đến chỗ tôi và khoe cái máy ảnh mà nó vừa mới mua được:
- Shiraku, mày nhìn xem! Tao vừa mới mua nó đấy! Đẹp không?
- Ờ, đẹp, thì sao? Mày mua nó để làm gì?
Vừa mới bị hai anh em nhà Homikawa đả kích tinh thần xong là giờ mặt tôi không còn một chút biểu cảm nào rồi, tôi nhìn nó bằng ánh mắt vô hồn sâu hoắm như đáy đại dương vậy. Còn nó thì quả là một đứa bạn có tâm nhất quả đất, còn làm mợ gì nữa, nó đả kích tinh thần tôi tiếp như hai đứa kia làm với tôi vậy:
- Hế hế! Để chụp ảnh gái mặc bikini chứ còn gì nữa? À, sẵn tiện ra đó mà có hint của các nam nhân nữa thì chụp luôn! Một mũi tên chúng hai con nhạn!
Tôi không nói gì cả, ngước mặt lên nhìn trời, chậm rãi nhắm mắt lại và nước mắt cuốn ký ức tôi chìm sâu, sau đó thì hai tay tôi chắp lại để trước ngực và thành khẩn van lạy một cách sâu sắc:
- Lạy chúa trên trời cao! Con còn ở lứa tuổi học trò!
(*) Chú thích này giải thích cho những ai không biết gì về cách xưng tên ở Nhật. Thường thì khi lần đầu gặp hay chưa có thân thiết gì với nhau thì chúng ta sẽ gọi nhau bằng họ, chứ không phải tên. Chỉ khi nào đã thân thiết rồi thì mới được cho phép gọi bằng tên thôi. Ví dụ như Hajimete Shiraku, đối với tôi, tôi không có bạn bè thân thiết gì với Senzou nên hắn sẽ gọi tôi bằng họ là Hajimete và tôi cũng sẽ gọi lại với hắn y chang như vậy là Homikawa. Còn đối với Handa, nó và tôi là đôi bạn tri kỷ từ khi còn ở Osaka rồi nên nó được phép gọi tôi bằng cái tên Shiraku và tôi cũng sẽ gọi với nó bằng cái tên Handa. Đó chính là phép lịch sự tối thiểu nhất của người Nhật. Còn trường hợp về Homikawa Aiko thì con ngáo đó không cần phép lịch sự tối thiểu đó, bởi vì nó đâu có thuộc về hành tinh này đâu, nó khác thường vượt tầm hiểu biết loài người của chúng ta rồi.