Trong lúc mọi người đang say sưa, chè chén quá độ ở trong bệnh viện, tôi đã dìu cô ta đi một vòng bệnh viện để hít thở bầu không khí trong lành. Cũng đã ba năm nằm trong căn phòng ngột ngạt ấy rồi thì phải ra ngoài thay đổi một chút chứ? Thế là cả hai chúng tôi vừa đi dạo và tôi vừa kể lại những sự việc xảy ra cách đây ba năm về trước. Cô ta nghe xong thì hoảng hồn sờ soạng khắp cơ thể tôi rồi phát hoảng lên:
- Thế.. Thế anh có sao không? Anh có bị kiếm chém hay đạn bắn vào người không? Giở tất cả lên cho em xem coi!
- Em bị khùng hả? Người bị thương nặng nhất chính là em đó! Vì cứu anh, em đã đỡ một phát đạn chí mạng vào người rồi! Giờ đây, em còn thời gian để lo cho anh nữa sao?
Tôi liền tức điên và cốc một cái mạnh vào đầu của cô ta, cô ta liền xoa xoa cục u chà bá ở trên đầu mình. Sau đó thì cô ta liền đi ghé sát vào tôi, đứng thẳng lên một cái, tôi nhìn cái hành động kì quặc của cô ta và thắc mắc rằng:
- Em đang làm cái gì vậy, Aiko?
- Wa, anh nhìn xem! Bây giờ anh cao hơn em rồi đấy! Hồi đó, anh chỉ cao bằng vai của em thôi!
Nghe cô ta nói vậy thì tôi mới để ý đến chiều cao của cô ta và tôi đấy. Đúng rồi, tôi đã cao hơn cô ta rất nhiều rồi nè. Wa, hạnh phúc vãi! Cuối cùng tôi cũng đã có một thứ để đánh bại cô ta rồi. Mà nghĩ lại mình cao như vậy thì là do mình phải chạy đôn chạy đáo rất nhiều việc trong thời gian cô ta sống thực vật nên thành ra người của tôi cũng đã cứng cáp và phát triển rất nhiều. Phải như vậy thì tôi mới xứng đáng là một người đàn ông với bờ vai vững chắc để che chở cho người mà mình yêu nhất chứ, tính ra việc chạy vặt nhiều việc trong suốt ba năm qua cũng có ích đấy. Còn cô ta thì cứ sáp sáp vào người của tôi rồi so đi so lại chiều cao của cô ta với của tôi. Một lát sau, Aiko bất chợt nhìn xa xăm vào khoảng không của bầu trời xanh ngắt với những tầng mây lơ lửng trên không trung, nhắm mắt lại, tận hưởng làn gió mát lạnh thổi qua từng làn da của mình và thốt lên:
- Em đã có một giấc mơ! Giấc mơ về hai chúng ta! Em mơ về những kí ức hồi hai ta lần đầu gặp nhau trong một buổi chiều thường ngày với dòng người đông đúc ở Tokyo, những kí ức khi hai ta ở bên cạnh nhau và vui đùa cùng với nhau! Nói chung đó là những kí ức đẹp đẽ nhất mà em từng có! Nhưng giấc mơ dễ biến thành ác mộng lắm! Em đã thấy một mảng kí ức đau buồn, em thấy anh đã khóc khi bị em từ chối tình cảm của anh, rồi anh có biết lúc đó em ra sao nữa không? Em đã bất lực trước hình ảnh ấy, tim em lúc đó đau không thể nào mà tưởng tượng được! Chính vì thế, mỗi khi em nhớ đến kí ức đó là trong thâm tâm em đã suy nghĩ rất nhiều và em đã rút ra được rằng: "Điều duy nhất mà làm em hối hận nhất đó chính là không thể nói lời yêu anh".
Tôi nhìn cô ta trong làn gió dịu nhẹ ấy cùng với những cánh hoa anh đào bay xung quanh mà tôi đỏ mặt từng hồi lên, tôi mạnh dạn ôm lấy cô ta vào lòng, tôi cũng nhìn lên bầu trời ấy và nói rằng:
- Đừng lo! Em sẽ không còn cảm thấy hối hận nữa đâu! Vì lời nói của em đã chạm đến trái tim của anh rồi!
- - -
Một tháng sau, Aiko được phép xuất viện và quay trở lại với cuộc sống của mình. Trước khi chuyển đến nhà mới, cô muốn đi thăm ngôi mộ của mẹ mình. Cô cầm một bó hoa đi đến gần bên mộ của mẹ, nhưng khi đến đó, cô ngỡ ngàng ra vì trước mặt cô không chỉ duy nhất là ngôi mộ của mẹ, mà còn có một người đàn ông cũng ngồi đó ngắm nhìn ngôi mộ của mẹ cô nữa, cô nhìn thấy người đàn ông đó mà bất giác lỡ miệng gọi:
- Ông già!
Ông ta nghe tiếng gọi của cô thì quay mặt lại, cả hai người đều nhìn nhau, cô thì lẳng lặng đứng yên đó, còn ông ta thì tự giác đứng dậy và rời khỏi đây, trước khi đi, ông ta đã nói với cô rằng:
- Kể từ đây trở đi! Con chính thức bị trục xuất khỏi gia tộc Homikawa! Từ giờ cả hai chúng ta sẽ không còn mối quan hệ cha con với nhau nữa! Cứ làm những điều mà con thích đi!
Thế là ông ta ra khỏi đây một cách chầm chậm, nhưng cô đã kịp thời ngăn cản bước đi của ông ta lại bằng một lời nói:
- Khoan đã! Trước khi đi, ông hãy nán lại ở đây một chút có được không?
Ông ta không nói gì và đứng yên ở đây một chút theo yêu cầu của cô, còn cô thì không nói gì với ông ta, quay sang ngôi mộ của mẹ mình, nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, lạy một cái và mỉm cười hiền từ nói với mẹ cô:
- Mẹ ơi! Cuối cùng thì cả ba chúng ta cũng đã ở bên cạnh nhau theo ước nguyện của mẹ rồi đấy! Lời cầu nguyện của mẹ đã trở thành sự thật rồi!
Sau câu nói đó, cô đứng dậy và lướt thẳng qua người của ông ta, dù ông ta không thể hiện gì ra bên ngoài khuôn mặt của mình nhưng cô biết rằng, tận sâu trong trái tim của ông, ông ta vẫn còn yêu sâu đậm mẹ của cô rất nhiều, nên chính vì vậy, cô đã thấy được bờ vai của ông ta.. đang khẽ run lên.
Kết thúc chuyến đi thăm này, cô liền vội vàng đi đến chỗ của tôi, tôi đang đợi ở ngoài. Thấy Aiko hớt hải chạy đến bên tôi và ôm chầm lấy tôi đến nỗi dây thun buộc tóc của cô ta bị tuột ra luôn. Cô ta nhìn lại mái tóc của mình mà nhăn mặt khó chịu:
- Thiệt tình! Để ba năm không làm gì hết, bây giờ tóc của em mọc dài quá trời luôn! Xíu nữa anh đưa em đến chỗ tiệm cắt tóc để em cắt ngắn lại cho gọn nha!
- Không cần thiết đâu! Cứ để như vậy đi! Anh thích em để tóc dài hơn!
Nghe câu đó xong thì mặt Aiko liền đỏ ửng lên, cúi mặt xuống đất mà e thẹn, tôi nhìn thấy cảnh này mà không khỏi phì cười được, giờ đây, nhìn cô ta giống như là một thiếu nữ vậy. Thế là tôi nắm lấy tay của cô ta và nói rằng:
- Nào! Cùng về nhà thôi! Mỗi ngày, anh sẽ chăm sóc mái tóc của em!
Cô ngạc nhiên nhìn tôi, rồi sau đó là nở một nụ cười tỏa nắng, nhanh nhảu vâng lời:
- Vâng ạ!
Cô ta nhìn tôi một cách trìu mến và rón rén hôn nhẹ vào má của tôi, tôi mỉm cười nhìn cô ta và cùng nhau tay trong tay đi trên con đường trở về nơi mà cả hai bọn tôi cùng gọi nó là "nhà của chúng ta".
"Nơi mà có anh luôn ở bên cạnh, đó chính là nhà của em".
THE END.