- Sao mày vào được nhà tao?
- À rế, cửa nhà anh mở sẵn rồi mà!
Nghe cô ta nói vậy, tôi liền mường tưởng lại quá khứ ba mươi phút trước, à đúng rồi, thằng Handa tỉnh bơ đá banh cửa nhà tôi, nhưng tôi nhớ trong tiềm thức của mình là tôi đã khóa trái cửa phòng, ngăn không cho Handa vào bếp rồi mà, sao giờ cửa phòng tôi lại mở hiên ngang đến như vậy. Tôi quay qua tiếp tục hỏi tội cô ta, cô ta tươi cười giơ cái tấm thẻ trong tay mình, tôi nhìn vào mà cũng hiểu được phần nào. Thấy Handa đang có biểu hiện thất thường như vậy, cô ta tò mò ngồi chồm hổm ngay trước mặt nó và hỏi:
- Handa - senpai, anh bị sao vậy? Có chuyện gì với anh à?
Mặt nó vô cảm nhìn vào đống sách vở rớt từa lưa dưới sàn, cô ta đi đến đó và giở từng cuốn một xem, sau đó thì cô ta ra vẻ hiểu hết mọi chuyện và nhìn hai bọn tôi với vẻ kinh ngạc:
- Đừng nói là hai anh vẫn chưa làm bài tập về nhà nha! Trời ơi, gắt dữ!
"Do ai mà bọn tao mới lâm vào cái hoàn cảnh tồi tệ này chứ?", hai đứa tôi cùng tối sầm mặt và có chung suy nghĩ ấy, mọe, cô ta hỏi một câu làm tôi ngứa tay muốn đấm cô ta một phát ghê. Còn cô ta thì như vừa mới tìm ra được một ý tưởng nào đó vô cùng thú vị, nhìn bọn tôi cười bí hiểm và sau đó lên tiếng:
- Shiraku - senpai, Handa - senpai! Cho em hai tiếng!
Cái câu nói của cô ta làm cho hai đứa chúng tôi ngơ ngác, chấm hỏi cả một vùng trời, cô ta không nói gì tiếp theo nữa, lẳng lặng sắp xếp lại sách vở của Handa và để tất cả chúng ở trên bàn học của tôi. Cô ta mạn phép mượn bàn học của tôi và thuận tay lấy cây bút chì trên bàn, tôi và Handa như không thể tin được vào mắt mình, cô ta đang giải bài tập của chúng tôi với tốc độ bàn thờ, chỉ trôi hơn có nửa tiếng thôi là cô ta giải hết xong phần của Handa rồi, giờ tới lượt phần của tôi, cô ta vẫn tiếp tục với tốc độ thần thánh ấy. Đúng như hai tiếng mà cô ta nói, cô ta đã hoàn thành xong tất cả những bài tập về nhà của chúng tôi, tôi và Handa cứng người không nói được nên lời, Handa liền ôm mặt khóc nức nở và sau đó thì quỳ dưới chân của cô ta mà cảm ơn:
- Aiko, cảm ơn em, thật sự là anh cảm ơn em rất nhiều! Xin em hãy nhận ba lạy của anh!
Tôi nhìn Handa hành động kiểu đó mà sốc muốn long cả não ra khỏi hộp sọ vậy, tôi nhìn cô ta và chậm rãi nhìn lại bài tập của tôi, thế quái nào, cô ta học năm nhất, tôi học năm hai mà, tại sao cô ta giải bài tập của tôi điềm đạm như một vị thần vậy? Chấn động não tôi. Còn cô ta thì thấy cái vẻ mặt của tôi mà thích thú vô cùng, thế là cô ta liền giải thích:
- Em tốt nghiệp trung học phổ thông rồi!
Tôi và Handa ngước mặt lên nhìn cô ta, mắt của chúng tôi mở banh hết công suất ra, cô ta dẫn chúng tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, chúng tôi có cảm giác rằng chúng tôi bị lừa như một con nít vậy? Một khi có cảm giác đó rồi thì não của chúng tôi đồng thanh phản bác cái logic phi khoa học ấy:
- Xạo chó!
- Em nói thật!
- Mày đang lừa tụi tao, mày đang xỏ mũi hai bọn tao đi dạo à?
- Em không có, em đang nói sự thật đấy!
- ĐỪNG CÓ Ở ĐÓ MÀ NÓI TOẸT RA TRONG KHI MÀY MÉO CÓ BẰNG CHỨNG ĐỂ CHỨNG MINH RẰNG MÀY TỐT NGHIỆP TRUNG HỌC PHỔ THÔNG!
Hai bọn tôi điên tiết xổ một tràng vào mặt cô ta, còn cô ta vẫn bình tĩnh và mỉm cười rất tươi:
- Haha! Bằng chứng? Rành rành trong vở bài tập của các anh rồi mà! Trong vở của các anh có vài bài tập khó, ngay cả năm ba cũng chưa chắc gì giải được đâu!
Bọn tôi nghe theo lời của cô ta mà giở tập ra của chính mình, đúng là tất cả các câu đều được làm vào hết, không bỏ sót bất cứ câu nào cả. Tự dưng bọn tôi nhớ lại cái bảng xếp hạng toàn trường, hình như đứng nhất trường là người có mang họ Homikawa thì phải, Senzou chỉ đứng thứ ba thôi, thế là.. Bọn tôi như nhớ ra một điều gì đó và kinh ngạc nhìn nhau, sau đó là nhìn cô ta đang mỉm cười rất rạng rỡ. Á đù đù, có một sự trùng hợp không hề nhẹ ở đây, vậy là rõ rồi, cô ta chỉ mới chuyển vào trường bọn tôi có sáu tháng trước thôi đấy mà đã leo lên vị trí nhất trường luôn, cô ta đã đá đàn anh năm ba là hội trưởng hội học sinh xuống vị trí thứ hai, điều đó cũng đã đủ để chứng tỏ rằng cô ta đã tốt nghiệp trung học phổ thông rồi. Vậy có nghĩa là cô ta lớn tuổi hơn bọn tôi sao:
- Vậy năm nay mày bao nhiêu tuổi?
- Em vẫn 15 tuổi thôi, nhỏ hơn các anh một tuổi!
Hả? Cô ta 15 tuổi nhưng cô ta đã tốt nghiệp trung học phổ thông? Ơ đệt mợ, rốt cuộc là sao? Ai đó thông não chi thuật dùm tôi đi:
- Như vậy có nghĩa là sao chứ? Con người mày đi ngược với định lý của tự nhiên hả?
- Không! Do gia tộc của em hết thôi! Nhưng giờ em đã không còn là thành viên của gia tộc đó nữa nên bây giờ em đang sống theo trình tự tự nhiên của một người bình thường!
Cô ta càng nói thì bọn tôi càng chả hiểu con mợ gì cả, rốt cuộc là sao, cái gì trình tự với chả không trình tự, giờ tôi cũng chỉ biết chốt nó với đáp án cuối cùng là nó quá cao siêu đối với một người tầm thường như tôi, những thứ thuộc về tầm vóc của vĩ mô rồi thì đừng hỏi nữa, đụng vào thì có nước não phẳng ra thôi. Cô ta thấy bọn tôi ngơ ngơ như người từ trên trời rớt xuống như vậy nên cũng chả đề cập gì đến nó nữa:
- Khó quá thì bỏ qua đi mấy anh! Giờ em cũng đã làm xong bài tập cho các anh rồi nên các anh hãy thực hiện yêu cầu của em đi!
Hể? Yêu cầu gì? Bộ cô ta có nói đến nó hả? Ớ, biết ngay mà, làm gì có chuyện cô ta giúp bọn tôi không công chứ, mợ, cô ta tính hết rồi, định mệnh, cô ta nguy hiểm vờ lờ. Đối với cô ta thì chắc cũng chả phải là những yêu cầu đứng đắn gì, chỉ nghĩ thôi mà tôi teo người rồi, trời đựu, sao tôi ngu dữ vậy? Thế là cô ta liền nói ra yêu cầu của mình:
- Eto, Handa - senpai, anh không cần thực hiện yêu cầu của em đâu! Coi như em giúp anh không công đi! Nhưng Shiraku - senpai thì phải bắt buộc đấy!
Á, cái gì chứ? Cô ta nhìn tôi cười nham hiểm như vậy mà tôi lạnh gáy hết cả sống lưng, không biết là cô ta sẽ cho ra yêu cầu quái đản nào nữa, mọe, sao đời tôi đen đủi đến như vậy chứ? Nhưng thật bất ngờ, yêu cầu của cô ta rất là đơn giản và bình thường:
- Senpai ~ Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến lễ hội pháo hoa Sumidagawa vào tối nay nha!