Ngồi trong lớp, tôi lặng lẽ ngồi một góc lớp có khung cửa sổ, nhìn đăm chiêu từng cơn mưa trút xuống với những nỗi buồn chất chứa trong lồng ngực. Tôi vẫn suy nghĩ về ngày đó, ngày mà tôi đã lấy hết dũng khí của mình để nói lên tình cảm của mình, thế mà rốt cuộc tôi lại chính là người nhận lấy nỗi đau ấy. Thật phiền phức, thật khó chịu, tất cả những thứ được gọi là tình yêu chỉ là những thứ dư thừa chỉ biết làm người khác nhận lấy đau thương. Ước gì lúc đó, tôi không nói ra, thà giữ kín nó ở trong lòng mãi mãi, còn hơn là chịu đựng những con dao vô hình này.
Nhìn lại mình bây giờ, phải nói là thật thảm hại. Tôi giờ đây đã mệt mỏi lắm rồi. Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu để quên hết đi tất cả, nhưng khổ quá, mỗi khi tôi nhắm mặt lại là tôi đều nghĩ về hình ảnh đau thương ấy, cuộc sống này.. thật trớ trêu.
Bất chợt, một tác động bên ngoài đã khẽ đánh thức tôi dậy khỏi cõi mộng ấy, tôi liền chú ý vào cái lon nước cà phê lạnh buốt mà Handa áp nó vào má tôi và nó cười tít mắt đùa:
- Trời ơi! Bữa nay còn bày đặt ngắm mưa với một khuôn mặt buồn bã nữa! Chả giống mày một chút nào cả, Shiraku à?
Tôi nhìn nó, không nói gì, chỉ ậm ừ cho qua và tiếp tục cái công cuộc ngắm mưa ấy. Còn nó nhìn tôi một hồi rồi cũng thở dài, bắt chước tôi, chống cằm, ngắm mưa ở ngoài cửa sổ và buồn bã lên tiếng:
- Kể từ lúc hai đứa nhà Homikawa chuyển trường, cuộc sống của chúng ta đã thay đổi! Bây giờ chúng ta không còn ngồi cùng một bàn ăn và trò chuyện cùng với nhau như xưa nữa, tao nhớ cảm giác những ngày đó quá! Và Aiko cũng vậy, đã lâu rồi, tao không còn nghe giọng hét chói tai gọi mày ở phía sau của em ấy nữa! Tao có cảm giác rằng chúng ta đã mất đi một sự thiếu thốn vô cùng to lớn vậy!
Đã làm bạn với nó bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó nói một câu nghe nghiêm túc đến như vậy đấy. Mà nó nói cũng đúng, giờ đây cuộc sống của mỗi người đã không còn như trước nữa, tất cả đều ngả theo một hướng đi khác nhau. Những thứ đã xảy ra rồi thì hãy chấp nhận sự tồn tại của nó đi, kể cả phải chấp nhận một sự thật đau lòng:
- Hai đứa bọn nó chỉ là một trong những vô số người trong cuộc đời này thôi! Họ cũng giống như cơn gió, lướt nhẹ qua rồi bay đi mãi mãi không bao giờ trở về! Sau tất cả thì bọn nó cũng chỉ là một người bạn qua đường không hơn không kém lướt qua cuộc đời ta thôi!
Nó nhìn chằm chằm tôi, rồi suy tư về câu nói của tôi. Nhưng lát sau, nó lại bật cười lên:
- Haha, con người như mày nói mà chả có tí cảm xúc gì cả, nhạt nhẽo và khô khan ghê đó! Dù chỉ lướt qua nhưng tao cũng học được nhiều điều hay từ họ, đặc biệt là Aiko! Cho đến tận bây giờ, tao vẫn luôn nhớ mãi câu nói này của em ấy!
Nghe nó nói vậy, tôi cũng có một chút tò mò về câu nói của cô ta, tôi ngước đầu lên nhìn nó như kiểu muốn dỏng tai lên tiếp tục nghe câu chuyện của nó. Còn Handa thì suy tư, nhắm nghiền mắt lại và thốt lên:
- "Em chỉ đơn giản là muốn làm những điều mà em sẽ không bao giờ cảm thấy hối hận!", đó chính là câu nói khi em ấy đứng lên chống lại những kẻ phá rối ở Pet's House xảy ra cách đây hai năm trước, lúc mà mày vẫn chưa nhận vào làm ấy!
- Thật sao?
- Ừ, tao không có nói dóc đâu!
Tôi bắt đầu suy nghĩ về câu nói đặc biệt đó, nếu như tôi cũng có bản lĩnh thì tôi đâu đến nỗi phải đau khổ đến vậy. Tôi lười biếng lắm, chỉ cần khó khăn một chút là tôi đã bỏ cuộc rồi. Nhưng khi nghe cái câu nói đó, lòng tôi đã có một chút gì đó trỗi dậy lên, sau tất cả những gì mà cô ta quấy rối tôi, chọc ghẹo tôi và gây đủ phiền phức cho tôi như vậy, tôi sẽ cam lòng với kết quả là bạn bè với cô ta sao? Thật là, công nhận tôi chậm tiêu thật đấy, nguyên một cái bất công to đùng như vậy mà trong suốt một tháng qua tôi chẳng thể nào mà nhận ra được. Chỉ một lần, một lần này nữa thôi, tôi muốn tìm hiểu về con người của cô ta, tôi sẽ bắt cô ta trả lại những món nợ phiền phức mà cô ta đã gây ra cho tôi, cho dù tôi có phải hứng thêm bao nhiêu đau thương đi nữa, đơn giản.. tôi chỉ muốn làm những điều mà tôi sẽ không bao giờ cảm thấy hối hận.
- - -
Vào buổi chiều hôm đó, tôi đã tức tốc chạy đến căn hộ của Aiko để tìm cô ta, nhưng khi đến nơi, cái căn hộ ấy đã hoàn toàn không còn là của cô ta nữa. Trước mặt tôi chỉ còn là một căn hộ trống hoác, tôi lặng im đứng đó và không nói một lời nào. Bất chợt, đằng sau lưng tôi vang lên một giọng nói trầm lạnh lùng:
- Cậu đến đây để làm gì, Shiraku?
Tôi quay người lại, người xuất hiện ở trước mặt tôi đó chính là Senzou, đã lâu rồi không gặp, khuôn mặt của hắn đã không còn hiền dịu như ở trường nữa, mà là một khuôn mặt lạnh băng với một ánh mắt nguy hiểm. Mục đích của tôi bây giờ là không phải ở đây dây dưa với hắn, tôi không chần chừ gì mà xách cổ áo của hắn lên và gằn giọng:
- Senzou, cho tôi biết! Hiện giờ Aiko đang ở đâu, tôi cần gặp cô ta gấp?
- Việc gì tôi phải nói cho cậu biết! Đi ra đi, đây không phải là việc của cậu!
Hắn lạnh lùng đẩy mạnh vai tôi làm tôi té ngửa ra đất, hắn rút một thanh kiếm katana từ bên hông, chĩa thẳng vào mặt tôi và đe dọa:
- Một con người bình thường như cậu tốt nhất là nên sống bình yên trong quãng thời gian của một đời người đi! Đừng nên dính dáng vào thế giới yakuza của chúng tôi, sẽ không tốt đẹp gì đâu! Cậu sẽ bỏ mạng tại đây đấy!
Tôi nhìn thanh kiếm sắc bén ở ngay trước mặt mình mà lòng không hề nao núng một chút nào, ánh mắt của tôi nghiêm nghị nhìn hắn và lên tiếng:
- Cho dù cậu không nói cho tôi biết Aiko ở đâu, cho dù cậu có chém tôi ngay tại đây, thì cậu cũng chẳng thể nào cản được tôi! Tôi sẽ ráng lết và lật tung đất nước Nhật Bản này để tìm cô ta cho bằng được! Con người tôi rất ghét phiền phức, nhưng một khi đã nói rồi thì tôi sẽ làm!
Senzou nhìn đôi mắt đầy ý chí ấy của tôi mà bất ngờ, có một chút do dự ở bàn tay cầm kiếm. Hắn thắc mắc tại sao tôi lại phải kiên quyết đến như vậy, dù sẽ nguy hiểm tới tính mạng, cũng chính cái đôi mắt mạnh mẽ ấy đã khiến hắn nhớ lại cái cảnh tượng vào một tháng trước. Hắn đã hộ tống Aiko quay trở về gia tộc, trước khi cô ta mở cửa vào, hắn hỏi cô ta:
- Aiko, đây là quyết định của em ư? Em không hối hận chứ?
Cô ta nghe câu ấy thì chỉ thở dài, nhìn Senzou mà cười khinh bỉ:
- Anh không muốn hoàn thành mệnh lệnh của cha tôi sao mà hỏi câu đó? Anh nực cười thật đấy!
Hắn không nói gì, cứ mặc để cho cô ta cười khinh bỉ mình một cách lạnh lùng, rồi sau đó là quay mặt về phía cánh cửa ấy, chầm chậm bước đi, nhưng trước khi cánh cửa đóng lại, cô ta đã trả lời câu hỏi của Senzou:
- Tôi thật sự chẳng muốn quay lại cái chốn địa ngục này đâu? Nhưng cũng phải đành chịu thôi, bởi vì đó chính là sứ mệnh bị trói buộc của một con ác quỷ như tôi! Nhưng mà.. Chỉ cần bảo vệ được người đó thì có quay trở về địa ngục, tôi cũng cam lòng!
Senzou lẳng lặng đứng nhìn người em họ của mình tiến vào bên trong và cánh cửa đang dần dần khép lại, hắn chỉ biết giương đôi mắt bất lực của mình nhìn cô đi thẳng vào địa ngục. Giờ đây, khi nhìn vào đôi mắt của tôi, hắn đã hiểu, hắn đã biết "người đó" là ai, hắn đã hoàn toàn yếu mềm và gục ngã, ánh mắt của hắn không còn sắc lạnh nữa, hắn nhẹ nhàng tra kiếm lại vào vỏ và bỏ thanh kiếm xuống đất, đây là dấu hiệu của sự đầu hàng. Senzou nhìn tôi bằng khuôn mặt buồn bã rồi lên tiếng van xin:
- Tôi bây giờ thật hèn nhát, thật hèn hạ! Nhưng tôi cầu xin cậu, xin cậu.. hãy cứu lấy Aiko! Hãy cứu em ấy thoát ra khỏi cái nơi tăm tối đó! Người duy nhất có thể cứu được em ấy, chỉ có cậu thôi, Shiraku! Mười năm qua.. em ấy.. đã chịu đủ rồi!
Lần đầu tiên, tôi thấy hắn ta lại nghiêm túc đến như vậy. Trước đây tôi chỉ nghĩ hắn ta là một tên máu M biến thái và là một kẻ bám đuôi không hơn không kém. Nhưng không ngờ, hắn lại yêu thương cô ta đến như vậy, hắn ta thật sự biết quý trọng người trong gia đình hắn, chứ không máu lạnh như tôi nghĩ, tôi hoàn toàn hiểu sai về Senzou. Thế là tôi đặt tay lên vai hắn, mỉm cười và nói rằng:
- Vậy cậu hãy dẫn tôi đến chỗ của cô ta đi!