Về phía ba thằng con trai bọn tôi, thằng Senzou vẫn là cái nụ cười tỏa nắng chói chang như ánh mắt trời, là một ánh bông hồng rực rỡ, lộng lẫy giữa biết bao nhiêu ánh mắt thèm khát xung quanh trong tiệm bánh ngọt này. Ngược lại cái ánh hào quang chói lòa chiếu muốn bể kính râm ấy thì là một thằng Handa chỉ biết ngồi đó và ngượng ngụng nhìn lén cô gái năm nhất nhỏ bé ngồi đối diện mình, còn tôi thì.. mà cũng chẳng có gì đặc sắc cả, chỉ trơ cái mặt ếch với cặp mắt vô hồn của mình ra với lũ ngồi đối diện mình thôi. Về phía ba đứa con gái bọn nó, hai đứa kia không khác gì với lũ người ở xung quanh trong tiệm bánh, đưa nguyên cái cặp mắt háo sắc của tụi nó và soi từng milimet ánh hào quang của Senzou đến nỗi húp còn không kịp nước dãi trong miệng nữa. Chỉ có bạn của hai đứa nó là vô cảm trước sắc đẹp nam thần của hắn mà một lòng hướng về thằng bạn thân của tôi thôi. Trong lúc tụi con gái còn đang bận tia trai thì Handa khẽ khàng thúc vào tay Senzou và thì thầm cảm ơn hắn:
- Ano, Homikawa, cảm ơn cậu vì đã chấp nhận lời mời dự goukon của bọn tớ nhé! Và cũng thật xin lỗi vì đã làm phiền cậu!
- Có gì đâu! Cậu cũng giúp tớ trốn mấy đứa con gái đáng sợ của trường mình mà! Sẵn tiện tớ cũng hơi thèm đồ ngọt một chút nên cũng muốn theo cậu đến đây thưởng thức luôn!
Sau cái lời cảm ơn thì thầm đó, cả sáu đôi mắt bọn tôi cùng hướng về người đối diện mình, im lặng không ai nói một lời. Nhưng một lát sau, Senzou lên tiếng trước tiên để gỡ gạt cái bầu không khí im lặng đó:
- Ồi dà, ối da, sao bầu không khí yên lặng quá hà? Sôi động một chút đi nào, đây là goukon mà! Thế để anh giới thiệu về bản thân của mình trước nhá! Xin chào các em, tên anh là Homikawa Senzou, anh học năm ba tại trường cao trung mà các em đang theo học, hân hạnh được quen biết đến các em!
Kết thúc một lời chào thân thiện cùng với một nụ cười ánh nắng mùa xuân đã khiến cho hai con nhỏ năm nhất kia sung sướng la hét trong tim. Sau đó là tới lượt Handa giới thiệu về mình một cách vụng về, còn tôi thì chỉ cụt lủn nói ra họ tên của mình thôi, vì tôi chả có hứng thú gì với cái cuộc trò chuyện này. Về phía con gái, hai nhỏ kia hoạt bát và nhanh nhảu giới thiệu về mình (chủ yếu là muốn gây ấn tượng cho Senzou). Một đứa là Horikita Elena và một đứa là Tsubomi Hanako, xong hai đứa kia rồi thì tới lượt cô gái mến thầm Handa đó, cô ấy cũng giống như Handa, vụng về giới thiệu tên mình, cô gái ấy tên là Amida Sayu. Kết thúc phần giới thiệu tên, Senzou như là một người điều khiển bữa tiệc, chủ động tìm hiểu các cô gái bên đây:
- Các em có thể chọn một nơi vừa thơ mộng vừa có những món bánh ngon đến như vậy, chắc hẳn các em thích đồ ngọt lắm phải không?
- Vâng ạ! Tụi em không những thích mà còn yêu nó nữa luôn đấy!
- Thế sao, vậy thì giống anh rồi!
- Thật không! Thế thì anh hãy nhận món quà Valentine này do chính tay tụi em làm nha! Tụi em làm chocolate theo công thức do tụi em sáng chế ra đấy!
Hai con nhỏ Elena và Hanako như vớ được vàng, nhanh tay móc quà ra, thằng Senzou thì vừa đưa tay đón lấy hai món quà ấy vừa mỉm cười cảm ơn khiến cho hai con nhỏ kia vui sướng đến đỏ mặt. Còn tôi và Handa nghe điều đó từ miệng của hắn mà cạn lời, bọn tôi tự hỏi, thế hồi sáng là chính đứa nào định lấy mấy cái món quà Valentine của tụi con gái đem cho bọn tôi vậy? Thế mà giờ đây, hắn lại đi nhận thêm quà của hai nhỏ kia và nói ngon nói ngọt, tên này đúng là đồ hai mặt, thật đáng sợ.
Hai con nhỏ bạn kia liền ngớ người ra như vừa nhớ đến một điều gì đó quan trọng, quay qua nhìn người bạn Sayu nhút nhát nãy giờ chả nói cái quái gì hết, chỉ lẳng lặng ngồi đó nghịch cái ống hút. Hai đứa nó liền nhanh chóng chuyển qua mục tiêu khác và giúp đỡ cho đứa bạn này:
- A ha, đúng rồi ha! Sacchan! Sao nãy giờ cậu không nói gì hết trơn vậy? Đừng có ngồi đó nghịch ống hút nữa và nói gì về mình đi chứ!
Đang ngồi ở đó suy nghĩ để nói câu gì nghe cho hay thì tự dưng con bạn kêu lên làm cho em ấy giật mình, bao nhiêu câu suy nghĩ lúc nãy đều biến đi mất hết rồi, em ấy liền cuống lên, lắp ba lắp bắp:
- Ano.. Em.. Em.. A.. Ừm.. Sở.. sở thích của em là.. là đọc.. sách và lâu lâu thì.. ừm.. thì.. em cũng coi.. man.. manga.. eto..
Chỉ nghe có từ manga thôi là Handa liền ngẩng đầu lên, thế là có một đứa là đồng loại của thằng này rồi đấy. Vì để muốn hiểu rõ em ấy thuộc loại otaku nào nên nó hỏi rất chi là hăng say, quên mất cái sự ngượng ngiụ lúc nãy của nó luôn:
- Amida - chan, cho anh hỏi một câu này nha! Thế em coi manga thuộc thể loại nào?
Nghe câu hỏi đó, Sayu giật thót mình, em ấy càng khép nép lại hơn, mặt cúi gằm xuống bàn và ấp a ấp úng trả lời:
- Dạ.. à.. ừm.. là.. là.. shonen (*) ạ!
- Vậy sao? Ừm.. Thế em thích đọc manga nào?
- Dạ.. Là.. Là One Piece, Bleach, Naruto, Dragon Ball.. Em.. Em đọc nhiều lắm! Mà manga thích nhất.. là One Piece ạ!
- Có thật không? Anh cũng rất thích One Piece lắm đó! Mỗi khi coi là anh chả bao giờ nhịn cười được, đặc biệt là Luffy, nhân vật đó bựa vãi ra! À đúng rồi, còn Zoro nữa, là chúa mù đường luôn, à còn thêm Sanji nữa, Blah.. Blah.. Blah..
Có đứa nào là đồng loại của thằng Handa thì nó bung lụa dữ lắm, nói liên miên luôn. Thật ra thì nó là một otaku ăn tạp, thể loại gì nó cũng đã xem qua hết rồi, không sót một cái nào hết, kể cả những thể loại đen tối như hentai, ecchi, harem và ngay cả yaoi H+ (**) nó cũng lướt qua hết luôn, chính vì thế, khi gặp những otaku có sở thích khác nhau thì nó đều cân tuốt.
Xem ra, giờ tôi thấy nó nói chuyện với cô gái Sayu đó nhiệt tình hơn một chút rồi đấy, nhưng thật là kì lạ, dù Handa đã chủ động nói chuyện với em ấy rồi mà tại sao tôi lại vẫn thấy em ấy không được vui cho lắm, cứ nhìn xuống đất hoài, nhìn mặt em ấy như đang mặc cảm một điều gì đó vậy. Đang quan sát biểu cảm của cô gái Sayu đó thì đứa bạn của em ấy, Elena, bất ngờ bắt chuyện với tôi:
- Hajimete - senpai! Trong đây, em thấy anh là người ít nói nhất đấy! Sao anh không nói gì về bản thân của mình cho tụi em biết hà?
Nhìn thấy con nhỏ kia sáng mắt lên nói chuyện với tôi mà tôi cảm thấy mệt mỏi vãi lìn, tôi đã cố tình không muốn gây chú ý đến tụi nó bằng cách im lặng là vàng rồi, mà sao tụi nó vẫn tia tôi chứ. Thiệt tình, cuộc sống này bao giờ mới chịu theo ý của tôi đây:
- Giờ tôi biết nói gì đây?
Tôi trơ nguyên cái cặp mắt không cảm xúc của mình ra và tỉnh bơ quăng nguyên cái câu nói đó vào mặt của Elena, còn con nhỏ đó thì như vừa tạt nước lạnh vào mặt vậy, câm lặng không nói tiếng nào. Dù nhỏ chả nói gì nhưng tôi cũng thừa biết rằng giờ nhỏ đang sôi máu trong người rồi đấy, nhưng nhỏ vẫn kiềm chế vì người bạn nhút nhát của nó mà nở nụ cười tiếp tục bắt chuyện với tôi:
- À.. Thì.. Vậy sở thích của anh là gì, chia sẻ cho tụi em nghe đi?
- Ngủ!
Tôi vẫn tiếp tục cái thái độ bố láo đó mà quăng thẳng một chậu nước đá vào mặt con nhỏ đó luôn, mà không những quăng vào mỗi mình con nhỏ đó, ngay cả người xung quanh cũng lây theo. Hai cặp kia đang nói chuyện sôi nổi thì tự dưng im bặt lại, tất cả đều hướng nhìn về tôi mà sa mạc lời. Chỉ một chữ từ miệng tôi thôi mà đã làm cho không khí lao xuống dốc không phanh luôn. Ngồi trong tiệm bánh, không khí như thế này, ngay cả thằng Senzou cũng méo gỡ gạc được nên suy ra chả có ai nói một lời nào. Sau một hồi khó xử trong bầu không khí do chính tôi gây ra, con nhỏ bạn khác của cô gái Sayu, Hanako, chủ động phá tan bầu không khí căng thẳng ấy bằng một lời rủ rê:
- Ano.. Haha.. Ăn đồ ngọt nhiều như vậy thì mọi người chắc hẳn cũng ngán rồi nhỉ? Hay là chúng ta đổi địa điểm khác đi! Chúng ta đến quán karaoke quẩy tưng bừng ở đó nha!
- Ờ cũng được đó! Vậy chúng ta đi thôi!
Senzou hào hứng liền đứng dậy cùng với chúng tôi và bước chân rời khỏi tiệm. Đi ra ngoài, hai nhỏ bạn như thực hiện kế hoạch tác hợp crush với nhỏ bạn của mình, hai tụi nó liền kéo tôi và Senzou đi theo một con đường khác và nói với cô bạn Sayu rằng:
- Sacchan! Bọn tớ tìm được đối tượng muốn tìm hiểu rồi! Bây giờ cậu đi cùng với Izanagi - senpai nhá! Còn giờ thì bái bai!
Thế là bốn đứa tôi tốc biến trong vòng một nốt nhạc, để lại Handa và Sayu ngơ ngác trên con đường này với câu hỏi "Thế không đến quán karaoke à?". Thế là cả hai tụi nó bất đắc dĩ cùng đi dạo xung quanh thành phố, trên con đường đông đúc đầy người, không ai nói một lời nào, Handa giả bộ vu vơ ngắm cảnh trên trời nhưng thực chất là nó đang rất là bối rối không biết nên làm gì tiếp theo trong cái tình huống khó xử này, trong khi đó, Sayu không chủ động nói một tiếng nào với nó trong suốt cả buổi goukon lúc nãy, thế rốt cuộc là sao, em ấy mời nó ra sau trường là để làm gì?
(*) shonen: Thể loại chiến đấu, giả tưởng của một nam nhân vật chính không có sức mạnh nhưng cố gắng đạt được hoài bão lớn, đây là thể loại điển hình và truyền thống mà ta thường thấy trong manga Nhật Bản.
(**) có thể nói là những thể loại "người lớn".