Sáng hôm sau, tôi cùng chị tôi ra bãi đất trồng trọt để hái trái cà chua. Ôi chà, đã lâu lắm rồi, tôi mới có thể ra lại cái khu đất đầy tuổi thơ này để nghịch đất thêm một lần nữa đấy. Hồi đó, tôi giúp má tôi hái rau và quả ở đây rất nhiều, còn nghịch đất phân bón tùm lum tùm la nữa, nghĩ lại thì những kí ức đó thật là tươi đẹp. Cả hai chị em tôi đang hái trái cà chua say sưa thì chị của tôi bất giác lên tiếng:
- Aiko - chan dễ thương thật đấy ~ Shiraku nhỉ?
- Hả? Tự dưng chị nhắc đến nó làm chi vậy?
Tôi ngạc nhiên quay phắc qua bên chị tôi và chấm hỏi cả một vùng trời, còn chị tôi thì thở dài luyến tiếc:
- Haizzz! Tiếc thật đó! Ngày mai là em ấy quay trở về Tokyo rồi, gia đình mình sẽ không còn náo nhiệt với tiếng nhậu nhẹt nữa! A ~ Chị không muốn rời xa Aiko - chan đâu!. Truyện Hệ Thống
Tôi nhìn chị mà đổ hết cả mồ hôi hột, ơ thế chị quăng cái thằng em trai này cho chó ăn rồi à, chị tôi đúng là một con người phũ phàng mà, vì thế tôi liền bực lên:
- Cô ta có sức mê hoặc gì mà khiến chị điên đảo đến như vậy? Em khuyên chị là nên hãm lại đi! Chồng chị sẽ tức điên lên đấy!
- Ha! Không cần chú lo cho chị! Anh ấy cũng đủ khóc ròng vì đứa con trai cưng của mình suốt ngày đeo bám Aiko - chan rồi nên giờ cũng chả thèm chị thích em ấy như thế nào nữa đâu!
Đúng là bà chị tôi cái quái gì cũng nói được hết, tôi cũng chẳng buồn gì nói chuyện với chỉ nữa, nói chuyện với phụ nữ thì mình cũng chỉ thiệt hơn thôi. Hai chị em tôi im lặng được một chút thì chị tôi quay mặt sang tôi nói một câu mà khiến giỏ đựng trái cà chua trên tay tôi rớt tự do xuống đất:
- Shiraku! Có phải chú mày đây.. thích Aiko - chan rồi phải không?
- Hả? Cái gì? Chị nói cái gì cơ?
Mặt tôi đỏ gấc giống như trái cà chua bị nát bươm dưới đất vậy, không hiểu vì sao khi tôi nghe xong câu đó, tim tôi lại đập thình thịch trong vô thức, đầu tôi liền quay cuồng lên. Còn chị tôi thì cười gian tà, tỏ thái độ như bắt quả tang tôi vụng trộm gì đó:
- À, biết ngay mà! Mặt chú hiện rõ chữ "Thích em ấy" cho chị xem luôn kìa! Chộ ôi! Không ngờ một người vô cảm với cuộc đời như chú mà cũng có thứ hường phấn đến như vậy đấy! Ghê nha, ghê nha!
- Chị im đi, chị nói nhiều quá rồi đấy! Cái mặt của em như vậy, có chỗ nào là biểu hiện thích một người phiền phức như nó chứ, chị dựa vào đâu mà nói như vậy?
Chị tôi liền cười lớn lên một trận thỏa thích, rồi sau đó là khuôn mặt chị bình tâm trở lại, hướng mắt về phía nơi có con nhỏ Aiko đó đang bận chơi đùa cùng với con của chị. Lông mi của chị liền dịu nhẹ khép xuống và đôi môi bật mở từ từ:
- Bởi vì ánh mắt của chú mỗi khi nhìn vào em ấy.. không phải là ánh nhìn dành cho một người bạn!
Tôi đứng hình trước câu nói ấy, lẳng lặng nhìn trân trân vào chị, còn chị thì mắt đối diện với tôi, thấy tôi ngơ ngác trước câu nói của mình thì chị liền tiếp tục nói:
- Chú vẫn chưa nhận ra sao? Đúng là người trong cuộc chẳng bao giờ hiểu được tình hình của mình cả, lại còn gặp thêm một người khù khờ như chú nữa thì xác định mờ tịt luôn rồi! Nhưng giờ đây, chị đã gợi ý cho cảm xúc của chú rồi đấy, giờ chú tự đi xác minh nó đi!
Nói xong, chị tôi liền mang cái giỏ đựng trái cà chua ấy vào cất trong nhà, bỏ lại tôi ở cái khu đất đầy mùi thơm trái chín của hoa quả. Tôi liền ngước mặt lên trời, ngắm những vầng mây trắng bồng bềnh với trời xanh thăm thẳm ấy mà lồng ngực chưa bao giờ lại cảm thấy rộn ràng đến như vậy.
- - -
Bữa tối cuối cùng hôm đó, hàng xóm vẫn qua nhà tôi tổ chức tiệc tùng, vì hôm nay là ngày cuối hai đứa bọn tôi ở đây nên hôm nay họ chơi rất là tưng bừng hoa lá hẹ, họ bắt Aiko phải chơi máu lửa hơn nữa nên nhà tôi để sẵn 20 két bia luôn. Còn tôi thì vẫn ngồi chung bàn với hội chị em phụ nữ vừa uống nước ngọt vừa nhìn cô ta đổ mồ hôi hột. Tôi nghĩ lại cái câu nói hồi sáng của chị mình mà trong người tôi cảm thấy rất lạ, tôi thực sự là vẫn chưa thể hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của chị tôi. Mà ở đây nhậu nhẹt ồn ào quá nên tôi liền rời bàn trước và đi đến một nơi nào đó yên tĩnh để suy nghĩ.
Tôi ra sân vườn ở phía sau nhà tôi, ngồi trên một tảng đá to ở đó và ngước lên trời ngắm nhìn những vì sao tinh tú. Công nhận ngồi ở đây ngắm sao đã thật đấy, ở Tokyo không lấy được một nơi nào đẹp như vậy đâu. Tôi nhìn ngắm nó và cũng đồng thời suy tư về câu nói của chị tôi. Đang suy tư thì tự dưng tôi liền giật bắn mình khi nghe tiếng của Aiko gọi tôi ở đằng sau lưng:
- Shiraku - senpai! Anh đang làm gì ở đây vậy?
Tự dưng khi nghe tiếng nói của cô ta thì tim tôi lại đập thình thịch, tôi đỏ mặt ngượng nghịu lên vì tôi cũng chẳng biết lí do vì sao tim tôi lại như vậy. Vì tôi chả muốn trưng ra cái vẻ mặt "khó coi" này của mình nên tôi đành phải ngồi nép người lại, quay mặt ra chỗ khác, tránh mặt cô ta. Còn cô ta thì không mời mà tự tiện ngồi kế bên tôi, sau đó thì cô ta liền hớn hở khi nhìn ngắm hàng vì sao ở trên trời:
- Waaa ~ Đẹp quá đi! Nguyên cả một bầu trời đầy sao luôn! Thật tuyệt vời!
Cô ta nức nở trầm trồ khen ngợi hết lời, tôi nhìn trộm cô ta một chút, ánh mắt của cô ta vừa lấp lánh như một vì sao vừa phấn khởi đếm những ngôi sao ấy như một đứa trẻ mà khiến tôi cũng không khỏi bật cười trong lòng, đặc biệt là khi tôi càng nhìn cô ta như thế, tim tôi lại càng đập mạnh hơn. Bỗng một lúc sau đó, cô ta lặng lẽ nhìn vùng trời lấp lánh ấy mà khẽ lên tiếng nói lời cảm ơn:
- Shiraku - senpai! Cảm ơn anh vì đã em biết thế nào là bàn ăn của một gia đình! Lần đầu tiên trong cuộc đời, em có được một bàn ăn đông vui và đầm ấm đến như vậy, em thật sự rất vui! Và em cũng cảm ơn tất cả mọi người đã cho em cái cảm giác giống như là một thành viên trong gia đình vậy! Đây thật sự là.. khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà em đã từng có! Chính vì vậy, em cảm ơn anh rất nhiều!
Tại sao lời cảm ơn của cô ta lại buồn bã đến như vậy? Đã quen biết cô ta hai năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy được con người bên trong của cô ta từ lời nói ấy, tôi cảm nhận được sự trống vắng và lạnh lẽo trong trái tim của cô ta. Khi tôi biết được một chút gì đó về bản thân của cô ta, trái tim tôi càng rung động mãnh liệt hơn, nó đang thôi thúc tôi làm điều gì đó, thế là trong đầu tôi vang lên lời nói của chị: "Giờ chú tự đi xác minh nó đi! Cảm xúc của chú đấy!".
Cơ thể tôi liền chuyển động trong vô thức, khuôn mặt tôi liền ghé sát vào khuôn mặt của cô ta và đây là lần thứ hai, hai chúng tôi hôn nhau. Lần thứ nhất là tai nạn, nhưng lần này thì khác, là do chính tôi chủ động đi tìm cảm xúc của chính mình. Aiko ngạc nhiên mở to mắt ra nhìn tôi nhưng cô ta không làm gì, cứ để mặc tôi hôn cô ta. Nụ hôn của hai chúng tôi không kéo dài, chỉ một chút, nhanh như một cơn gió, tôi nhẹ nhàng buông ra khỏi đôi môi mềm mại của cô ta và đôi mắt của cả hai chúng tôi liền đối diện nhau.
Hai chúng tôi cứ thế nhìn đấy mà không biết nên làm gì tiếp theo nữa, cứ lẳng lặng nhìn nhau rồi sau đó là khuôn mặt tôi liền đỏ gấc lên, tôi run người và liền chạy biến đi luôn. Còn cô ta thì một mình ngồi đó, ngơ ngác như một con nai tơ nhưng rồi mặt của cô ta cũng đỏ theo luôn, e thẹn như một thiếu nữ vậy. Tôi chạy lại đến bữa tiệc, mọi người vẫn đang say sưa vui chơi, tôi bẽn lẽn ngồi vào một góc bàn và suy nghĩ mọi chuyện lúc nãy. Đúng như chị tôi nói, tôi thật sự.. đã thích con nhỏ Aiko đó, mà không phải thích nữa, hình như là tôi.. đã yêu cô ta luôn rồi.
Và thế là tôi ngồi đó và suy nghĩ rằng ngày mai tôi sẽ đối mặt với cô ta sao đây, thật khó xử? Tình yêu phải luôn khiến cho người khác thật khó chịu, đó là tất cả những điều mà lòng tôi chất chứa suốt bao nhiêu ngày qua, giờ tôi đã hiểu được cảm xúc của mình hiện giờ là gì rồi. Bây giờ đây, trái tim tôi lại muốn thôi thúc tôi làm một điều này nữa, tôi muốn.. thổ lộ tình cảm này cho Aiko biết, tôi muốn cô ấy phải hiểu được cảm xúc chân thành này của tôi.. Nhưng tất cả đều đã tan biến, tôi đã không còn thấy Aiko ở nhà của tôi vào sáng hôm sau nữa.