Đồng hồ báo thức ở kế bên cạnh giường của tôi reo lên inh ỏi, lấn át hết tất cả không gian trong phòng. Tôi nằm trên giường, ló đầu ổ quạ ra khỏi chăn, lười biếng lăn đến cạnh giường, đưa tay tắt cái đồng hồ ấy đi và sau đó thì tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Ngủ được một lát thì có ai đó lay người tôi và lên tiếng đánh thức tôi dậy:
- Senpai ~ Senpai ~ Shiraku - senpai! Anh dậy đi, tám giờ sáng rồi đấy! Anh mà không dậy thì trễ giờ đấy!
Người đó cố đánh thức tôi dậy và giành giựt cái chăn trên người tôi, tôi ngái ngủ lên giọng nài nỉ thêm thời gian, đây chính là câu nói cửa miệng quen thuộc dành cho những người hay ngủ nướng như tôi:
- Mẹ ơi, năm phút, năm phút nữa, cho con thêm năm phút nữa thôi là con sẽ dậy ngay!
Thế là tôi tiếp tục cứng đầu cứng cổ vùi đầu vào trong chăn và ngủ như đúng rồi. Tôi chỉ có ngủ trong vòng mười giây thôi thì tiềm thức của tôi liền mách bảo rằng là có cái gì đó sai nhẹ ở đây. Tôi nhớ là tôi đã rời khỏi quê hương của mình là Osaka để lên Tokyo học rồi mà, sao tự dưng mẹ tôi lại ở đây chứ? Thế là tôi bật tung cái chăn trên người mình ra và trố mắt ếch nhìn cái con người ngồi ở bên cạnh giường đang nở một nụ cười tươi chói nắng và dịu dàng lên tiếng:
- Chào buổi sáng, senpai ~
Tôi cứng họng trong chốc lát, ngạc nhiên đến độ mà tôi lỡ làm rơi não xuống sàn, phải mất hơn một phút, tôi mới hiểu được cái hoàn cảnh trớ trêu này của tôi, tôi không ngần ngại gì mà tẩn cái con khùng ấy một trận tơi bời và sau đó là ném cô ta ra khỏi cửa sổ ở trong phòng. Mặc đồng phục vào và xuống dưới bếp để kiếm đồ ăn sáng, tôi liền giật mình khi thấy cô ta vẫn mặt dày chui vào nhà tôi, cô ta thấy tôi thì liền lôi tôi vào bàn ăn. Tôi ngồi vào ghế và nhìn những đồ ăn trông vô cùng bắt mắt ở trên bàn ăn, thấy những món đó thì bụng tôi réo lên không cảnh báo, miệng thì đầy nước dãi, có nuốt ừng ực vào thì cũng méo ngăn được "lũ lụt" chảy ra ngoài. Tôi không khách sáo gì mà nhào vào đống đồ ăn đó mà ngấu nghiến như sắp chết đói tới nơi, tôi vừa ăn vừa khóc trong hạnh phúc vì đây là lần đầu tiên tôi có được một bữa sáng thượng hạng đến như vậy, với một thằng nghèo không có mồng tơi để rách như tôi, ba bữa đều làm bạn với mì ly mà có được một bữa ngon như vậy, có nằm mơ cả tỉ kiếp cũng méo có được nữa, quả nhiên là chúa vẫn chưa bỏ rơi tôi. Thấy tôi ăn trong xúc động như vậy, cô ta đang nhâm nhi tách cà phê trên miệng mà bất giác không tránh khỏi bật cười:
- Ngon lắm phải không, senpai ~ Những món ăn ở đây chứa đựng tất cả tình yêu của em dành cho anh hết đấy, nên anh đừng có mà ngại gì và cứ ăn nhiều vào nhá! Ahihi!
Đang ăn ngon lành tự dưng nghe điều ấy, tôi liền mắc nghẹn ngay mà không khách khí gì phun thẳng vào mặt cô ta, cái gì, cô ta làm bữa sáng cho tôi á? Định mệnh, tôi thấy đau bụng rồi đấy! Phải chi, cô ta đừng nói ra là tôi có thể ăn ngon lành được rồi, nỡ lòng nào mà cô ta.. Khoan đã, nãy giờ tôi ngồi ăn mà méo để ý rằng là cô ta vào nhà của tôi bằng cách nào, bị bữa sáng của cô ta làm cho mờ mắt đi là tôi bắt đầu thấy ngứa gan rồi đấy, tôi đập bàn và tra khảo cô ta:
- Phắc! Làm sao mà mày có thể vào nhà tao được chứ? Tao nhớ là đã khóa cửa rồi mà! Thế méo nào, bằng cách nào mà mày vào đây được?
- Ối dà, ối da! Chỉ bằng cái thẻ này thôi là em vào được rồi! Mấy cái khóa vô dụng của anh làm sao mà có thể làm khó được em chứ! A ~ Cảm thấy em thật là siêu phàm, đúng không anh?
Cô ta quơ quơ cái thẻ trong tay mình ngay trước mặt tôi mà như muốn phát bực lên, tôi nghiến răng ken két, mặt thì nổi đầy gân, máu điên sôi sùng sục như nham thạch và nắm lại thành một nắm đấm, sau đó là toàn lực phát vào mặt cô ta và gằn giọng trong sự tức giận:
- Đúng cái beep, mày cút ra khỏi nhà tao ngay!
Đồng hồ chỉ đúng tám giờ mười lăm, Handa đã đứng trước chung cư của tôi và đang cười cái gì đó hết sức là biến thái trong cái điện thoại của nó, nhìn vô cũng đủ biết là nó đang coi yaoi (1) rồi, chỉ có thứ đó mới đủ sức làm nó cười bỉ ổi đến trình thượng thừa đó thôi. Thấy tôi đi ra chung cư thì nó dẹp điện thoại vào và vẫy tay với tôi ở đằng xa, đang vẫy tay một cách nồng nhiệt thì nó liền xụ xuống khi thấy con ngáo đó đi đằng sau lưng tôi. Handa thấy vậy thì liền chộp cổ tôi lại và nói nhỏ vào mặt tôi:
- Way, way! Sao em ấy và mày lại bước ra từ trong chung cư này vậy? Không lẽ là em ấy cũng ở đây ư?
- Đéo! Nó đột nhập bất hợp pháp vào nhà tao! Mày đưa nó đến đồn công an gần nhất cho tao đi!
Nghe lời nói bình thản đến đáng sợ của tôi mà thằng bạn tôi đổ hết cả mồ hôi hột, nó liền quay người lại và ngó cái con bệnh ấy, má của nó thì sưng tấy hết lên và máu lênh láng khắp lỗ mũi được bịt lại bằng giấy, thằng bạn thấy vậy mà lạnh hết người và lo lắng hỏi han nó:
- Ano, em có sao không vậy?
- Không sao đâu, cảm ơn anh vì đã lo lắng cho em, Handa - senpai! Chỉ là anh ấy có hơi xúc động một chút với bữa ăn sáng nay em làm nên mới làm vậy với em thôi! Ya ~ tình yêu của anh ấy thật là mãnh liệt và mạnh mẽ, như cái quả đấm mà anh ấy tặng cho em vậy! Kyaaa, anh ấy quả là một chàng trai đáng yêu!
Đã bị như vậy rồi mà nó còn cười rạng rỡ được nữa, đúng là đầu óc con này méo được bình thường rồi. Đánh đến sứt đầu mẻ trán luôn mà cô ta còn thốt lên được những câu rùng rợn đến sởn gai ốc đó nữa, rốt cuộc là cô ta từ hành tinh nào xuống đây vậy chứ? Và thế là cô ta vẫn tiếp tục mặt dày chọc ghẹo tôi trên đường đến trường luôn, làm như một ngày nó không ghẹo tôi thì nó ăn không ngon, ngủ không yên ấy.
(1) yaoi: Truyện tranh hay phim thuộc thể loại tình yêu giữa nam x nam.