• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng thì đã đến lúc tôi phải mặc đầm lên sân khấu rồi, ở bên trái cánh gà, tôi mặc lên chiếc đầm ấy và đứng trước gương, soi lên soi xuống mà mặt tôi không biểu hiện nổi một chút cảm xúc nào, không nói nên lời trước dáng vẻ giống như khỉ đột mặc váy ấy. Nhìn chính mình trong gương một hồi, tôi mới có thể thấy được mình kinh khủng khiếp đến cỡ nào, tự dưng đâm ra hối hận vãi, giờ cảm giác muốn về nhà ghê đó. Đang đứng trước gương tự nhìn lại bản thân mình thì Aiko bất giác xuất hiện ở đằng sau lưng tôi, nhìn tôi trong gương và sau đó trầm trồ khen:

- Wa ~ Anh dễ thương hết phần thiên hạ luôn rồi đó! Nhìn anh bây giờ mà em muốn ôm anh quá đi!

Cô ta vừa thốt lên vừa bồng tôi theo kiểu công chúa, xoay nhiều vòng làm tôi muốn chóng hết cả mặt, tôi hoảng loạn, liên miệng kêu bỏ ra và lỡ tay quất cái bốp vào mặt cô ta, thế là cả hai chúng tôi đều ngã nhào ra sàn, tôi thì nằm dài đo đất, còn cô ta thì khụy người ôm mặt và kêu đau. Tôi ngồi dậy, xoa đầu một cái rồi sau đó là la một trận vào mặt cô ta:

- Mày làm cái gì vậy hả? Mày điên rồi sao? Mà.. sao mày vào được đây chứ? Mày đâu có phải là thành viên của lớp tao đâu?

- À, em xin phép các chị của lớp anh vào đấy! Đừng lo, các chị đã đồng ý cho phép em vào rồi! Hì hì!

Cô mỉm cười lè lưỡi tinh ranh, còn tôi thì điên như muốn đập phá đồ vậy. Vừa điên máu vừa rủa thầm mấy đứa con gái trong lớp tôi:

- Mẹ nó! Toàn là một lũ hám trai ngứa đòn mà!



Mặc kệ tôi có khuôn mặt đáng sợ ra sao, Aiko vẫn tỉnh bơ, đứng cười cười ngay trước mặt tôi, rồi sau đó là lấy điện thoại của mình chụp cùng tôi một tấm hình và đăng lên Twitter khoe, tôi thấy vậy thì càng điên lên hơn và kết quả là.. tôi tẩn cô ta một trận tơi bời.

Đang đập cô ta hăng say thì lớp phó lớp tôi đứng từ ở ngoài kêu tôi ra phía cánh gà bên phải để chuẩn bị diễn. Tôi nghe điều đó thì tôi miễn cưỡng dừng lại, đứng dậy và đi ra ngoài, còn cô ta thì thấy tôi đi là vòi đi theo ngay:

- Senpai, anh đi đâu vậy? Cho em đi với!

Tôi nghe con ngáo đó lên tiếng thì tôi dừng bước, đưa cái mặt đầy sát khí về phía cô ta, từng gân trên mặt tôi nổi lên từng chặng và gằn từng chữ một đe dọa:

- Mày ngồi yên đó cho tao! Tao mà thấy mày lẽo đẽo theo tao là tao cho mày vỡ mặt đấy!

- Vâng.. Vâng ạ!

Cảm nhận được cái sát khí ngùn ngụt đáng sợ ấy thì cô ta liền rụt tay lại và ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của tôi, còn tôi thì tiếp tục theo lớp phó ra cánh gà bên phải. Cứ thế mà cô ta chôn chân ở đó và suy nghĩ bản thân mình đang làm cái quái gì ở đây. Được một lúc, cô ta liền giật mình khi nghe tin động trời của một ai đó trong lớp tôi báo cho lớp trưởng lớp tôi nghe:

- Lớp trưởng, nguy rồi! Không xong rồi!

- Có chuyện gì vậy?

Thế là cái tin động trời ấy làm cho tất cả những người ở đây, kể cả Aiko cũng phải kinh ngạc:



- Senzou sẽ không đến diễn vai Romeo nữa! Cậu ấy nói là gia đình của cậu ấy có chuyện xảy ra nên cậu ấy phải về gấp nên không thể đến diễn được! Bây giờ chúng ta phải tính sao với vở diễn này đây, lớp trưởng?

- Tại sao lại là ngay lúc này chứ?

Lớp trưởng hoảng hốt, vò đầu bứt tai, mắt láo liên nhìn khắp xung quanh để suy nghĩ cách. Thế là lớp trưởng bất chợt nhìn thấy cô ta ở đó, đôi mắt lớp trưởng như thiếu điều mở to ra, biểu lộ dáng vẻ như tìm được cách hay, lớp trưởng vừa nhìn chằm chằm vào Aiko và vừa bước đến chỗ cô ta, chầm chậm nắm lấy tay cô ta và nói với giọng van nài:

- Em là Homikawa Aiko có đúng không? Anh cũng thấy em một vài lần đi cùng với Hajimete, với lại em cũng là em họ của Senzou nữa! Hẳn là em có mối quan hệ tốt với hai người đó! Vậy có thể nào em chót lòng thương dạ mà đóng thế vai Romeo của Senzou dùm anh có được không? Với vẻ ngoài giống hệt con trai của em thì chắc chắn là sẽ được thôi!

- HỂ!

Cả lớp tôi liền bất ngờ một tràng ra, vì điều này mà cả lớp tôi nói qua nói lại với nhau không ngừng:

- Vậy có được không đó? Mình có được phép cho thành viên của lớp khác đóng thế vở diễn của lớp mình không? Với lại em ấy còn là năm nhất nữa! Làm vậy có thật sự là ổn không? - Một học sinh nào đó của lớp tôi lên tiếng.

- Thì cũng đã hết cách rồi! Bây giờ có tìm người khác cũng chẳng kịp nữa đâu! Tớ thấy em ấy là hợp lý trong trường hợp này lắm rồi đó! Nè, Homikawa! Anh chắc là em cũng thường hay giúp Senzou tập luyện diễn vai Romeo có đúng không, chắc em cũng sẽ thuộc sơ sơ lời thoại? Dù sao em và cậu ta cũng là anh em mà!

Lớp trưởng tổ lái bất ngờ sang cô ta trong khi cô ta vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ với câu trước đó của lớp trưởng. Tự dưng nhắc đến tên cô ta làm cho cô ta bất ngờ, cô ta ngước mặt lên nhìn lớp trưởng, rồi sau đó là trả lời:

- Không! Mối quan hệ anh em giữa em và tên đó cũng không tốt đẹp như anh nghĩ đâu!

Lớp trưởng nghe câu đó mà đen mặt, liền gục ngã ra sàn ngay lập tức, cả lớp hốt hoảng chạy lại đỡ lớp trưởng. Cứ nghĩ rằng vở kịch của lớp tôi sẽ chẳng thể đi đến đâu được nữa thì tình huống liền được lật ngược lại ngay lập tức, Aiko liền nở một nụ cười tươi tắn và gật đầu đồng ý:

- Các anh các chị ơi! Em đồng ý đóng thế vai diễn Romeo của lớp anh chị! Đúng lúc em cũng rất muốn thử cái cảm giác diễn cùng với anh Shiraku luôn!

Cả lớp nghe câu đó thì nước mắt tuôn trào như thác đổ, cả lớp đội ơn cô ta, thế là mọi người chia việc ra để tỉa chút dáng vẻ của cô ta. Lớp trưởng liền đi đến chỗ cô ta, vừa đưa kịch bản vừa lo lắng hỏi han:

- Liệu em có thuộc hết lời thoại ở trong đây không, với lại em còn không biết những nhân vật khác ở trong lớp anh nữa?

Cô ta đón lấy cái kịch bản ấy, lật sơ qua một chút rồi sau đó là cười nhẹ. Cô đóng lại, ngước mặt lên nhìn lớp trưởng và nói với giọng tự tin:

- Không sao đâu! Trí nhớ của em khá là tốt đấy! Cái kịch bản mỏng dánh này thì ba phút thôi là em đã thuộc hết rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK