- Những thứ này có đáng để cho tình bạn giữa các em bị rạn nứt hay không?
Tụi trẻ nhìn cái nụ cười đáng sợ ấy mà lắc đầu lia lịa, sợ đến nỗi mà mặt của bọn chúng cắc không còn một giọt máu nào. Còn cô ta bắt đầu tăng độ hắc tuyến lên và nhìn lũ trẻ bằng ánh mắt giận dữ:
- Thế tại sao các em lại nói những câu nói như vậy với chính bạn bè của mình chứ?
Bọn trẻ im lặng, không dám ngẩng đầu lên để đối diện với cô ta, còn Handa thì thấy điều này có hơi quá sức với bọn trẻ, định đứng lên can ngăn thì ngay lập tức, hắc tuyến của cô ta biến mất, ánh mắt đã thay đổi, không còn là ánh mắt giận dữ kia nữa, cô ta dịu dàng lên tiếng dạy dỗ:
- Các em không cha, không mẹ, không nơi nương tựa thì đồng nghĩa là các em đã mất đi tất cả một lần trong đời mình rồi! Vậy các em có biết vì sao mình lại đến đây không? Bởi vì chính nơi này sẽ là cơ hội để cho các em trở thành gia đình của nhau và để có thể lấy lại những gì mình đã mất! Chính vì các em là gia đình của nhau rồi thì các em phải biết yêu thương, nhường nhịn, chia sẻ và thấu hiểu cảm giác của nhau! Đừng bao giờ vì sự ích kỷ của bản thân mình mà đánh mất tất cả một lần nữa, chính vì vậy, cái cây kiếm vô tri đó có đáng để cho em đổi lấy một thành viên trong gia đình mình không?
Lũ trẻ sau khi nghe xong cái câu nói ấy mà đứa nào đứa nấy cũng khóc nức nở chạy lại ôm chầm đứa tóc đỏ và ráo riết liên miệng xin lỗi, còn đứa tóc đỏ ấy thì nước mắt tèm nhem trên mặt mà đứng trước đứa tóc đen, cúi người 90 độ thành khẩn xin lỗi đoàng hoàng, đứa tóc đen thấy vậy thì cũng cúi đầu xin lỗi lại vì đã to tiếng. Cả tôi và Handa như bị chìm đắm vào trong cái thuyết giảng đầy triết lý ấy mà phải mất tới tận mấy giây sau, cả hai đứa chúng tôi mới có thể bừng tỉnh được.
Tôi như không thể tin vào được cái lời nói ấy của cô ta, có thật đó có phải là Aiko mà tôi từng biết không, đó có thật là con ngáo ngu ngốc chỉ có biết làm phiền đến tôi không? Cô ta lúc nào cũng đưa tôi từ bất ngờ này sang tới bất ngờ khác, lúc nào cũng vậy, nhiều lúc tôi cũng chỉ nghĩ tính cách của cô ta rất đơn giản nhưng thật sự là chẳng đơn giản một tí nào. Dù đã quen biết cô ta cũng gần được một năm và cái tôi nhìn thấy được ở cô ta chỉ là một tính cách bẩn bựa, lầy lội, nhưng.. đó có phải là tất cả con người thật sự của cô ta không? Vào chính ngày hôm nay, tôi đã tìm thấy được một sự thật, đó chính là.. tôi chẳng biết gì về cô ta cả.
Khi tôi nhìn Aiko dạy dỗ tụi trẻ, tôi thấy mang máng trên gương mặt của cô ta đâu đó xuất hiện một nỗi buồn vô tận, tại sao mặt của cô ta có biểu hiện đó trong khi lại nói điều này với bọn trẻ? Tại sao cô ta lại dùng cái nụ cười hằng ngày ấy để che lấp đi cái nỗi buồn vô danh đó? Tại sao một con người tưởng là vô lo như cô ta lại có những suy nghĩ chín chắn đến như vậy? Tại sao cô ta có thể nói ra cái câu đó như thể cô rất hiểu chúng vậy? Tại sao cô chấp nhận sống một mình ở trong cái căn hộ rộng lớn đến lạnh lẽo ấy? Tại sao cô lại không cho tôi biết về gia đình của cô? Tại sao cô lại phải tức giận khi lần đầu gặp Senzou ở trường vào năm trước? Hể, tại sao tôi lại thắc mắc nhiều về cô ta như vậy? Tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy lồng ngực của mình.. lạ lùng đến như vậy? Cái cảm giác này.. hình như là tôi đã từng gặp ở đâu rồi.. nhưng tôi lại không thể nhớ được là tôi đã gặp nó ở đâu! Tại sao trái tim tôi lại rối bời lên mỗi khi tôi tò mò về cô ta chứ? Mà tại sao tôi lại có cảm giác này? Thật kì lạ, tôi không hiểu nãy giờ tôi đang suy nghĩ cái gì nữa! Dù tự nhủ với lòng rằng đừng suy nghĩ nữa, nhưng tôi lại không thể dừng lại được cái suy nghĩ ấy, nó cứ tràn lan đại hải ở trong đầu tôi! Homikawa Aiko, rốt cuộc.. cô là ai.. mà tại sao lại khiến cho trái tim tôi.. lại rung động đến như vậy?