Cũng giống như mùa hè, tôi nước mắt lưng tròng nhìn vào biển người ở ngoài đường rồi lại nhìn vào ba cái đứa "yêu nghiệt" ở trước mặt tôi, nản nhất là cái đứa đi giữa. Còn đứa ở giữa đó quay qua quay lại để tìm tôi rồi sau đó là quay lưng nhìn về phía tôi, thấy tôi thì mỉm cười tỏa nắng làm tan chảy hết tuyết ở ngoài đường:
- Senpai ~ Anh làm gì mà đi chậm dữ vậy? Lên đây đi cùng với em nè?
Aiko vừa ngoắc tôi lại vừa dang rộng cái khoăn choàng cổ của mình ra như ý muốn tôi nhào vào đó ôm lấy ôm để, còn hai thằng kia thì nhìn tôi mà bĩu môi:
- Ờ, đúng rồi đó, sao mày đi chậm dữ vậy? Hay là do chân mày ngắn quá, đuổi không kịp ba đứa tụi tao? - Handa.
- Thật là, bọn tớ chỉ đi thôi mà! Có chạy đâu mà đuổi không kịp! - Senzou.
Sự thật chính là nó đấy! Tôi nhìn ba đứa tụi nó mà tôi vừa tức vì tụi nó chửi thẳng tôi lùn, vừa khóc không ra nước mắt vì bị đánh thức dậy sớm, cuộc đời đúng mỉa mai người đời mà! Cái kế hoạch nghỉ đông của tôi đâu? Cái giấc ngủ trong chăn ấm, trong phòng bật lò sưởi của tôi đâu? Cái sự yên bình mà tôi hằng mong muốn, nó biến mợ đi đâu? Sao giờ tự dưng tôi lại ở ngoài đường cùng với ba con người dở hơi, dở hám này trong cái thời tiết lạnh như cắt da thịt này chứ! Mặc mấy lớp áo ở bên trong kèm với mấy cái khăn choàng trên cổ luôn rồi mà tôi vẫn run cầm cập đến nỗi răng đập cạch cạch vào nhau luôn. Hức, tôi muốn về nhà! Còn ba đứa kia thì vẫn tỉnh bơ, lôi tôi một mạch thẳng tiến đến siêu thị.
Vào trong siêu thị, bốn đứa bọn tôi cùng đi đến quầy thực phẩm để mua đồ này nọ.. À mà, cảm giác như tôi từ trên trời rơi xuống ấy, sao tự dưng vô duyên vô cớ vào đây làm cái mọe gì vậy? Tôi đen mặt, đứng giữa dòng người trong siêu thị ấy mà hỏi tụi nó:
- Oy, tụi bây vào đây làm cái quần què gì vậy? Mà tụi bây có đi mua đồ thì rủ tao đi theo làm chi?
- Bộ mày đi ngoài đường nãy giờ mà không thấy à? Vào mùa đông, không biết cái quái gì mà đi đâu cũng có cặp có đôi hết! Đi ra ngoài đường một mình cảm thấy tủi thân lắm nên tao rủ chung ba đứa bọn mày đi ra ngoài cho vui nhà vui cửa luôn!
- Sao mày không nói đại là mày không muốn để người ta thấy mày FA đi, ở đó mà xàm ngôn dài dòng! Thiệt tình, ngoài đường thấy người ta tay trong tay thì kệ mẹ người ta đi, mày còn chưa mười tám tuổi thì mày cần gì sân si chứ! Mày là đàn ông mà, mạnh mẽ lên một chút coi?
- Tao biết mày là thanh niên cứng, có quan tâm gì đến cuộc đời đâu nên làm sao mà mày có thể thấu được nỗi đau làm trai tân của tao chứ!
Handa cắn răng chịu đựng không cho những giọt nước mắt yếu đuối ấy tràn ra ngoài, còn tôi nghe cái lí do củ chuối của nó mà đen mặt, méo biết nói gì. Cũng chính vì cái lý do đó mà tôi mới cảm thấy quá mệt mỏi khi đứng giữa vạn đời bất hủ này, tôi nhìn vòng quanh cả bốn đứa bọn tôi một lượt rồi hoang mang suy nghĩ:
- Đậu xanh, một nhóm có bốn đứa! Một đứa thì than thở với kiếp trai tân của mình, một đứa thì bị bệnh dâm sinh hoang tưởng, một đứa thì là đứa con của người sao Hỏa và một đứa thì mặt lúc nào cũng bất cần đời như phê lá đu đủ là tôi đây nữa! Đi chung với nhau là thấy không có cặp kè được gì nổi rồi đó! Vê lù, tôi đi về!
Nghĩ là làm, tôi chuẩn bị quay gót ra về thì "đứa con của người sao Hỏa" ấy đã kịp chộp tôi lại và lôi tôi xềnh xệt đi cùng với tụi nó. Vào mấy cái quầy thực phẩm, bọn chúng thì mải mê say sưa lựa nguyên liệu này nọ, nào là nước sốt Warishita (1), Shirataki (2), Kikuna (3), nấm Enoki (4), Naganegi (5).. và nguyên liệu không thể thiếu được, đó chính là Matsusaka (6). Tôi chỉ mệt mỏi, lảng vảng đi đằng sau lưng của tụi nó thôi, chả làm cái quái gì cả, tôi không quan tâm, mua lẹ đi để tôi còn về.
Phải mất hơn nửa ngày, vì phải tranh cãi chọn lựa nguyên liệu thật kỹ nữa (Aiko cũng rất là kỹ tính trong nấu ăn), thì tụi nó mới chịu ra quầy tính tiền. Trời đựu, ngồi chờ tụi nó chọn xong nguyên liệu thì tôi cũng đã rục xương trơ trọi con mợ nó luôn rồi, sau đó thì cả bốn chúng tôi xách cả đống đồ ra khỏi siêu thị. Tôi vừa xách mà mặt vừa nhăng xị lên, định tính quăng hết đống đồ này vào tụi nó và bỏ chạy thật nhanh để về nhà thì Aiko đưa ra một sáng kiến mà khiến cho tôi mém nữa là té dập mặt ra đường luôn rồi:
- Chúng ta mang đống đồ này đi đến nhà anh nhé, senpai!
Nani! Cô ta vừa mới nói cái quần gì vậy? Mắc gì đến nhà tôi chứ? Bày ra cả đống đồ này để tôi dọn hả? Đéo, đéo, đéo và đéo, có chết thì tôi cũng phải ngăn cho bằng được:
- Việc gì chúng mày phải tụ tập qua nhà tao? Nhà tao bé như cái lỗ mũi ấy, hai người chui vào cũng đủ sập rồi, đừng nói chi là đến bốn người!
- Đâu có đâu! Nhà mày cũng thoáng và rộng mà, chỉ là mày hay bày bừa đồ đạc tùm lum thôi! Nhưng cứ quyết định là đến nhà mày đi! Kotatsu (7) nhà tao bị hư rồi!
Nó là bạn thân của tôi mà sao nó cứ thích gây war với tôi vậy. Đã không muốn để cho tụi nó dính dáng gì đến ngôi nhà thân yêu của mình rồi mà sao cuộc đời cứ thích troll tôi hoài vậy, cảm giác đau đớn vãi ra. Tôi nhìn tụi nó, trợn mắt lên và tra hỏi tụi nó:
- Thế rốt cuộc là tụi bây xách cái đống đồ này qua nhà tao để làm cái gì?
Bọn nó nghe vậy mà hú hồn ngạc nhiên ra, sau đó là tỉnh bơ giơ cái đống nguyên liệu ấy lên và đồng thanh trả lời:
- Thì để ăn lẩu Sukiyaki chứ để làm gì? Nãy giờ đi cùng mà không biết gì luôn à?
(1) Warishita: là nước cốt chính của nồi lẩu để nhúng rau, mỳ và thịt bò, nguyên liệu chính làm nên nước sốt ấy là đường, nước tương, mirin..
(2) Shirataki: là mỳ Konnyaku, dạng mỳ sợi dài mỏng, màu trắng, giống như bún vậy.
(3) Kikuna: rau cải cúc.
(4) Nấm Enoki: nấm kim châm.
(5) Naganegi: Tỏi tây, thuộc họ hàng với hành tây và tỏi.
(6) Matsusaka: thịt bò Kobe.
(7) Kotatsu: bàn sưởi.