Sau tất cả, mọi thứ trong căn phòng ấy đã không còn xinh đẹp và đáng yêu như trước nữa, giờ đây nó đã bị biến dạng và méo mó đến kinh tởm, cô nhìn những khung cảnh bị người đàn ông đó tàn phá đến man rợ mà khiến cho khuôn mặt cô tối sầm đi, cảm xúc bây giờ của cô tồi tệ như đang rơi xuống địa ngục vậy. Còn người đàn ông đó, ông nhẹ nhàng bước tiến về phía cô, giương cái đôi mắt màu đỏ của mình nhìn chằm chằm vào cô, lạnh lùng cất lên tiếng nói:
- Những thứ đó không cần thiết với con, chúng không phù hợp với con! Ngày mai, ta sẽ cho người xây lại căn phòng này! Đừng để cho ta thấy những thứ đó thêm một lần nào nữa!
Sau cái câu nói ấy, một khoảng không gian đen tối bao trùm lấy họ, không ai nói một lời nào, còn cô bé thì mặt cứ cúi xuống đất, vô hồn nhìn sàn nhà cứng ngắc và vô cảm dưới chân mình. Người đàn ông với đôi mắt đỏ sắc lạnh ấy im lặng bước ngang qua cô, trước khi rời khỏi đây, ông đã thốt lên một câu vô cùng tàn nhẫn:
- Aiko! Hãy nhớ lấy một điều, con không phải là một đứa con gái bình thường, con là người thừa kế dòng máu tàn bạo của gia tộc Homikawa, là một bang chủ yakuza thống trị Nhật Bản này! Cả cuộc đời của con chỉ được chọn một trong hai, giết hoặc bị giết!
Nghe cái câu nói của chính người cha ruột của mình nói ra, tận sâu trong đáy lòng của cô đã không còn một chút cảm xúc nào dấy lên nữa, đôi mắt của cô đen ngòm và sâu hắm như đã chết rồi vậy}.
Cứ thế, câu nói ấy đã trở thành nỗi ám ảnh triền miên, là cơn ác mộng cực đại trong suốt hơn mười năm qua của Aiko. Lại một lần nữa, trong buổi tối này, cơn ác mộng đó đã quay trở lại, cô liền bật dậy vào nửa đêm. Trán ướt đẫm mồ hôi, hô hấp không đều đặn, tay chân run lẩy bẩy và mắt mở trừng ra nhìn cái khoảng không tối đen của căn hộ mình.
Sau một hồi bình tĩnh lại được rồi thì cô liền co ro người mình lại, mông lung suy nghĩ về ngày hôm đó, cái ngày cuối cùng khi cô ở Osaka. Vào cái khoảng lúc mà tôi chạy chối biến vì xấu hổ, lúc đó cô cũng định níu lại tôi thì tự dưng điện thoại của cô liền rung lên. Cô bật mở điện thoại của mình lên thì cô liền thấy cái tin nhắn mà cô không bao giờ muốn thấy, cái tin nhắn có nội dung: "Giờ tự do của con đã kết thúc!" của chính người cha mà mình chưa gặp mặt kể từ ba năm về trước. Cảm giác như địa ngục quay trở về với cô vậy, vì không muốn người của cha mình đến tận đây lôi cô về nên cô đã âm thầm rời đi, tránh làm liên lụy đến gia đình tôi và một phần là cô cũng chẳng muốn tôi biết điều này.
Nghĩ lại cái ngày đó, lòng cô càng trĩu nặng đi, cô ngồi đó, khuôn mặt u sầu đến kinh khủng, rồi đến lúc không còn chịu nổi được nữa mà tay nắm chặt ga giường như muốn xé toạc, nghiến răng ken két và tức điên lên, nhưng chả biết phải làm gì ngoài câu chửi chói tai của cô:
- CHẾT TIỆT! ÔNG LÀ ĐỒ KHỐN!
- - -
Vào buổi sáng hôm đó, tôi lẳng lặng ngồi một góc trong lớp, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ phòng học mà lòng buồn bã, suy nghĩ vu vơ linh tinh. Hiếm khi thấy tôi trầm ngâm như đang làm thơ như vậy, thằng Handa tò mò khều vai tôi hỏi:
- Oy, có chuyện gì mà mặt mày buồn dữ vậy, Shiraku?
- Chả có gì cả!
Tôi quay mặt qua nhìn nó một lát, rồi sau đó là hết hứng quay mặt về vị trí cũ và không quên trả lời ngang cơ với nó. Còn nó thì thấy tôi cứ buồn bã như vậy thì đâm ra cũng có một chút lo lắng, liền tìm cách pha trò cho tôi cười:
- Ô hố! Bộ mày đây thích một em nào đó nhưng mà không dám tỏ tình nên mày đâm ra mới buồn vậy hả? Nào, bạn bè với nhau mà, có gì đâu! Mày có cần tao trợ lực cho mày cưa em ấy không?
Đáp lại lời nói của nó là một sự im lặng tràn trề, tôi không hứng thú gì với câu chuyện của nó cả, chỉ nhìn bầu trời trong xanh với ánh mắt xa xăm như đang chờ đợi một điều gì đó. Bỗng dưng tầm nhìn của tôi liền bị bao phủ bởi một hình bóng quen thuộc của Aiko, tôi liền mở to mắt ra và nhìn cô đang đi bộ dưới sân trường. Tôi như tìm được cơ hội ngàn năm của mình mà vội vàng chạy xuống lầu với tốc độ bàn thờ và lao thẳng về phía cô.
Khi chạy xuống tới nơi, tôi liền gọi cô ta lại, theo phản xạ, cô ta liền quay người lại nhìn tôi, hai tay tôi chống trên đầu gối mà thở hồng hộc như muốn đứt hơi vậy, sau đó là tôi liền hét một trận vào mặt cô ta:
- Cái con ngáo kia! Bữa trước mày làm cái quần gì mà đi không hề nói tiếng nào với tao vậy, làm tao còn tưởng mày đập đầu ở tảng đá nào đó rồi chứ! Mày có biết lúc đó, nguyên cả gia đình tao đều nháo nhào lên không?
Hét một trận cho đã vào rồi thì tôi mới chợt nhận ra vết quầng thâm to đùng ở trên mặt của cô ta, tim tôi liền có một chút gì đó nhói đau lên, vô thức sờ vào cái quầng thâm ấy mà hỏi han:
- Sao mắt mày thâm lên dữ vậy? Bộ tối hôm qua có chuyện gì mà mày không ngủ được sao?
Cô ta nghe tôi nói như vậy thì liền tránh ngay cái tay của tôi đi, rồi sau đó là nở nụ cười hì hì, vừa nói vừa đảo mắt qua lại:
- À.. Ờ.. thì.. chỉ là.. Do hồi hôm qua em vừa tìm được loại game rất là hay, thế là em quyết định chơi xuyên đêm luôn nên giờ mới thành ra như vậy! Hì hì!
Dù thấy cô ta cười đó nhưng tôi lại không cảm nhận được cái nụ cười ấy không còn tỏa nắng như trước nữa, cảm giác như cô ta đang xa cách tôi vậy. Tự dưng, không khí xung quanh chúng tôi trùng xuống đến đáng sợ. Ủa, gì kì vậy? Mọi ngày khi hai chúng tôi ở bên nhau thì ồn ào dữ lắm mà, sao giờ cô ta không còn quấn quanh bên tôi nữa vậy. À mà nhắc mới nhớ, những ngày trước đây, con nhỏ đó toàn tự tiện xâm chiếm không gian riêng tư của tôi mà bất chấp bám theo tôi như hình với bóng, ngày nào cũng gặp cái bản mặt bựa của cô ta hết đó. Nhưng giờ thì sao, giờ đây tôi chính là người chủ động đi đến bên cạnh cô ta, tại sao tôi phải làm như vậy chứ? À đúng rồi, không phải tôi đây có một điều muốn nói với cô ta sao? Cái điều mà tôi muốn thổ lộ ở Osaka nhưng lại không thể ấy, thế là tôi đứng trước mặt của cô ta, tôi bặm môi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta mà vừa run sợ vừa hồi hộp, tim đập thình thịch liên hồi. Đến một hồi quyết định, cho đến khi tôi đủ dũng khí rồi thì tôi đã thốt lên cho cô ta nghe, điều mà tôi đã chôn giấu bấy lâu nay:
- Aiko, hình như là.. tao đã yêu mày rồi!
Aiko nghe điều đó mà ngạc nhiên, còn tôi thì vừa nói xong là đỏ mặt tía tai lên, xấu hổ đến nỗi tôi không dám ngước mặt của mình nhìn cô ta nữa, trong một phút chốc, tôi đã nghĩ rằng, cô ta cũng sẽ có cảm giác với tôi và tôi đã ngây thơ trông chờ vào điều đó. Nhưng tôi đã lầm, cô ta chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã và cẩn thận từ chối:
- Em xin lỗi anh, Shiraku - senpai! Em chỉ coi anh là một người bạn của em thôi!
Trái tim tôi liền vụn vỡ thành từng mảnh, đau nhói đến kinh khủng, cả hai chúng tôi đều không nói gì sau câu nói ấy nữa. Để rồi vì không muốn phải đứng đây đối diện với cô ta, tôi đã chọn cách chạy trốn khỏi cô ta cũng như là cảm xúc của chính mình:
- Tao.. Tao xin lỗi! Tao không biết là mày không thích tao! À, hay là mày hãy coi như là.. tao chưa từng nói cái câu ấy với mày đi nha! Mày hãy quên hết những gì mà tao nói đi!
Thế là tôi rời khỏi đó với hai làn nước mắt chảy xuống trong đau khổ, chưa bao giờ tôi cảm thấy trái tim mình lại đau đến như vậy, đau gấp ngàn lần, còn hơn là lấy dao cứa vào da vậy. Còn cô ta thì mặt tối sầm lại, môi bặm chặt như đang chịu đựng và mấp máy nói thầm: "Em xin lỗi, em thành thật xin lỗi!".