• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi và Handa đang trên đường đến ga tàu điện Tokyo để đến trường học của mình, mỗi ngày đến ga và lúc nào cũng chen chúc, xô đẩy với nhau là tôi thấy oải bỏ mợ rồi. Nhưng Handa thì khác tôi, nó lại thích những nơi đông người, nhất là ga tàu điện, tại sao nó thích những nơi như thế này thì lý do của nó vô cùng lãng xẹt? Nó nói vì những nơi đông người thường được mấy đứa hủ gọi là "Thiên đường soi hint (1) ", tôi nghe cái lí do củ chuối của nó mà muốn chửi nó ghê. Vì cái lợi ích soi hint của nó mà nó bắt tôi đi cùng với nó bằng tàu điện đến trường thay vì đi xe bus, mợ, vừa mất tiền, vừa mất thời gian và vừa mệt mỏi nữa. Đã mệt mỏi bám víu niềm hy vọng nhỏ nhoi là cái tay cầm trên trần xe để khỏi bị té rồi, thế mà Handa vẫn còn sức tám chuyện với tôi, công nhận sức nó dai thật, trong khi tôi đây sắp nghẻo tới nơi vì không gian quá chật rồi:

- Ê, Shiraku! Lúc nãy mày có thấy cái anh nhân viên soát vé đứng ngay ở cửa tàu không?

- Tao không có để ý! Mày đừng nói chuyện với tao, chen chúc từ nãy giờ, sức tao tàn rồi!

Tôi chán nản, than thở mệt mỏi trên tàu, còn nó thì bị điếc hay sao ấy, vẫn cứ bô bô cái mồm của nó:

- Hế hế! Theo kinh nghiệm dày dặn năm năm làm hủ của tao, chiều cao, bàn tay và khuôn mặt của anh nhân viên soát vé ấy, chắc chắn anh ấy là công! Chi tiết hơn, anh ta vừa cao, vừa có khuôn mặt dịu dàng như vậy, hà hà, anh ta thuộc thể loại trung khuyển công, công sở, hiện đại, một x một, bắt buộc là phải cặp với em ngạo kiều thụ mới hợp! Hí hí, nghĩ thôi là chảy hết cả nước miếng rồi!



- Lạy chúa, mày soi người ta ghê thật!

Tôi dịch ra xa nó một chút vì tôi đây thật sự chả muốn ai nghĩ rằng thằng này là bạn của tôi, nghĩ có một đứa bạn đánh rơi hết tiết tháo như nó là tôi nhục không còn cái mặt rồi, thiệt, cạn con mợ nó lời luôn. Bất chợt, nó nhìn chằm chằm một thứ gì đó ở đằng sau lưng tôi rồi sau đó thì nó cười hết sức là bỉ ổi. Handa kêu tôi quay qua đằng sau lưng để xem cái thứ đó, tôi nghe lời nó quay lại, nhìn qua nhìn lại, nhìn khắp cả xung quanh rồi, có thấy cái mợ gì đâu, thế là tôi quay lên thắc mắc hỏi nó:

- Đằng sau lưng tao có cái gì vậy? Tao có thấy gì đâu?

- Trời ạ, mày để ý đến hai người mặc đồng phục học sinh cách mày khoảng một gang tay ấy!

Tôi nghe theo lời nói của nó và tiếp tục quay xuống, theo lời tả của nó thì đúng là có hai đứa con trai mặc đồng phục học sinh cách tôi một gang tay, nhưng thì đã sao, hai đứa đó có vấn đề gì à? Tôi quay lên và nhìn nó ngơ ngác như từ trên trời rơi xuống, nó thấy vậy thì liền thở dài ra và kê sát cái đầu của nó vào má tôi rồi giải thích:

- Mày ngu thiệt đấy! Nhìn đi, không phải hai người đó rất là mờ ám sao? Thằng công kia vừa vịnh tay cầm vừa ôm thằng thụ, còn thằng thụ thì đeo tai nghe một bên dùm cho thằng công và thế là cả hai đứa nghe nhạc cùng nhau! Mợ, nãy giờ là tao đớp hint của hai đứa nó không ấy, bộ mày thấy vậy mà không nhận ra luôn sao?

Tôi méo quan tâm, miễn sao đừng làm ảnh hưởng đến cuộc đời của tôi là được. Mà nghe nó nói như vậy thì tôi mới biết rằng mấy đứa hủ nguy hiểm vờ lờ ra, trí tưởng tượng của tụi nó có thể nói là đứng ngang hàng Albert Einstein đấy chứ chẳng đùa, tôi thề là tôi chỉ thấy hai đứa nó nghe nhạc cùng nhau thôi, còn cái chi tiết lặt vặt, ruồi muỗi như ôm đó thì nói làm gì. Ủa, thế thường thì tôi cũng nhờ nó ôm eo bồng tôi lên để lấy đồ thì cũng tính tôi và nó là một cặp luôn á? Nghe mà muốn mửa ra. Thế là tôi cũng phải ráng chịu trận ở trên tàu để đến trường học.

- - -------------------------------------



Tôi và Handa đi ngang phòng thể chất để đi đâu đó cho vui thì nghe tiếng ầm ầm la hét của mấy đứa fangirl đang cổ vũ nhiệt tình, bọn tôi cũng đang rảnh méo biết làm gì nên vào trong đó coi thử luôn. Đứng ở ngoài sân xem vào, tất cả các cầu thủ của câu lạc bộ bóng rổ đều đang chơi vô cùng quyết liệt, nhưng đứa chơi ác liệt nhất thì đó chính là.. Homikawa Aiko. Ớ, thế đéo nào cô ta được gia nhập chơi bóng rổ trong khi đội toàn là cầu thủ nam chứ? Dù cô ta là con gái nhưng không có một thằng nào chạm vào được quả bóng của cô ta hết, thế là cô ta làm một cú úp rổ ngầu lòi khiến cho tất cả các fangirl của cô ta nức nở la ầm ĩ lên, cô ta vui vẻ đập tay ăn mừng với những thằng khác. Sau khi được các fangirl lau dùm mồ hôi cho bớt nóng thì cô ta thấy tôi vẫn đang ngạc nhiên đứng trời trồng ở ngoài sân, cô ta không chần chừ gì mà hớn hở chạy đến bên tôi và nói:

- Senpai ~ Anh đến đây để cổ vũ cho em đó ư? Á, em hạnh phúc quá đi!

Méo phải, tôi chỉ tình cờ qua đây thôi chứ không đến đây cổ vũ. Mà khoan đã, lần này tôi thấy cô ta có hơi khang khác đi chút xíu, cô ta thường ngày mặc đồng phục học sinh nên tôi cũng chả để ý gì nhiều, nhưng khi cô ta mặc cái đồng phục bóng rổ này lên thì cả tôi cũng phải ngỡ ngàng trước nó, công nhận là.. ngực của cô ta khủng thật đấy. Đệt, mấy thằng trong câu lạc bộ bóng rổ, tụi nó tính hết rồi, đưa cho cô ta nguyên một bộ đồng phục bó luôn, thế mà con ngáo này chịu mặc nữa mới đau, dù tôi chả ưa gì cô ta nhưng tôi cũng không thể phủ nhận được là body của cô ta đẹp thật đấy, đúng là người mẫu có khác. Thấy tôi không thể nào rời mắt khỏi cái cặp "bưởi" huyền thoại ấy, thằng Senzou lợi dụng điều này mà chọc ghẹo tôi:

- Dà da, mắt cậu đang nhìn ở chỗ nào đấy? Thật là, máu dê nổi lên rồi hà?

- Hể, hể! Mày vừa nói cái củ lạc giòn tan gì vậy?

Tôi giật mình và đỏ mặt lên, cố gắng tránh xa cái thằng máu M ấy ra, nhưng nó vẫn lầy lội mà cứ sáp sáp vào mặt tôi:

- Ahaha, tớ nói trúng tim đen rồi à? Giời, ngại gì vết bẩn, đàn ông con trai ai chả vậy!

Nói xong câu đó, hắn ung dung tự tại đi đến chỗ của Aiko, không biết có phải là vì anh em họ với nhau không mà thấy thằng biến thái siêu cấp đại kỷ nguyên ấy tự nhiên đến đáng sợ, hắn lấy tay bóp ngực của cô ta như đúng rồi làm cho tất cả bọn tôi bất ngờ đến nỗi câm lặng méo nói tiếng nào luôn:



- Sao, sao? Thấy thú vị không? Ngực của Aiko là cỡ D đấy! Một thông tin vô cùng tuyệt vời dành cho cánh đàn ông của chúng ta!

Mặt của cô ta không một chút cảm xúc nào, thản nhiên đấm thẳng vào mặt của Senzou, có bao nhiêu sức lực, cô ta dồn hết vào chân mình mà hết lực đạp thủng bụng thằng biến thái đó, sau đó thì phun nước bọt khinh bỉ và quay mặt lại cười hớn hở với tôi như chưa có chuyện gì xảy ra:

- Senpai, tụi mình ra máy bán nước tự động mua nước uống đi! Hihi!

Mặt tôi cứng đờ nhìn cô ta mà không có một ngôn từ nào có thể diễn tả được cái tình huống vừa mới xảy ra, tôi cũng chỉ biết đứng đó im lặng và để cho cô ta kéo tôi đi ra máy bán nước tự động thôi.

(1) hint: nó nhiều nghĩa lắm, nhưng cứ hiểu là cảnh bắn tim của hai nam nhân đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK