Đang mơ mơ màng màng về nồi lẩu ấy thì tự dưng có to tiếng ở trong nhà bếp của tôi, đó là tiếng cãi nhau của thằng Handa và con nhỏ ngu ngốc Aiko. Cái gì mà tụi nó cãi nhau qua lại về vụ làm nước sốt Warishita, Aiko thì muốn giữ hương vị truyền thống nên cô ta chỉ bỏ những thứ cần thiết để làm nước sốt thôi, cái này thì tôi đồng ý, còn cái ý kiến mỹ vị của thằng Handa thì mới là đáng sợ. Nó muốn bỏ mù tạt vào nồi lẩu để tôn lên cái hương vị nhiệt huyết của tuổi trẻ và đánh tan cái mùa đông lạnh giá này. Ờ, ờ, suy nghĩ của nó sáng chói cả một thế hệ tương lai tươi sáng luôn đấy! Rất thiêng liêng, rất cao cả nhưng tôi rất tiếc là tôi sẽ giết nó ngay nếu nó bỏ đống mù tạt ấy vào nồi lẩu này. Mà.. nói một hồi tới đây rồi thì rốt cuộc là chừng nào mới được ăn đây.
Một tiếng lăn lộn trên giường thì tôi mới thấy hai đứa tụi nó thò đầu ra bếp cùng với nồi lẩu Sukiyaki thơm phức trên tay, tôi và Senzou ngồi chờ ở ngoài phòng nãy giờ thì cuối cùng cũng được ăn. Cả bốn chúng tôi cùng quây quần quanh cái nồi lẩu ấy cùng với cái bàn Kotatsu nhà tôi, vừa ấm chân, vừa ấm người và vừa thưởng thức lẩu Sukiyaki trong thời tiết khắc nghiệt của mùa đông Nhật Bản này thì còn gì sung sướng hơn nữa. Không chần chừ gì mà chúng tôi đũa bát sẵn sàng và chén cái nồi lẩu ấy luôn.
Lẩu Sukiyaki là một món ăn truyền thống tượng trưng cho hơi ấm của một gia đình, tất cả thành viên sẽ quây quần bên Kotatsu ấm áp và cùng thưởng thức món ăn ấy để tạo nên một không khí êm đềm, một hình ảnh đúng nghĩa "Hạnh phúc gia đình". Nhưng biết đâu rằng đằng sau cái bữa ăn tràn đầy hạnh phúc ấy là cả một bầu trời âm mưu đen tối của từng thành viên trong gia đình. Dù bên ngoài là cười nói vui vẻ, lễ phép, khiêm tốn kính trên nhường dưới nhưng ở trong đầu là cả một tấn kế hoạch xâm chiếm miếng ngon nhất của Sukiyaki là thịt bò Kobe. Và ngay bây giờ đây, hình ảnh bốn đứa bọn tôi quây quần xung quanh cũng tương tự như ở trên vậy, có thể nói rằng tôi là cái đứa âm mưu nhất ở đây.
Thường ngày mặt tôi lúc nào cũng nhăn nhó như ai ăn hết của nhà tôi vậy nên tự dưng hôm nay tôi thân thiện gắp thức ăn vào bát từng đứa và mỉm cười rất chi là tươi thì cũng đủ biết là có một sự giả tạo không hề nhẹ ở đây rồi. Senzou và Handa thì tính hai tụi nó thoáng lắm, không nghĩ gì nhiều hết, tụi nó chỉ cảm ơn tôi rồi sau đó là ăn tiếp, còn con ngáo Aiko thì thấy tôi tốt bụng gắp rau vào bát cô ta thì cô ta tưng tửng lên:
- Senpai ~ Em cảm ơn anh rất nhiều! Hôm nay anh đáng yêu ghê đó!
- Ờ, ờ, ăn đi cho nóng! Dù không được người khác chú ý đến nhưng rau cải cúc là món đầy dinh dưỡng nhất trong cái nồi lẩu này đấy! Tao tốt bụng gắp cho mày ăn thì liệu mà biết ơn tao đi!
Trong khi cô ta ngoan ngoãn gật đầu, dù bên ngoài mỉm cười rạng rỡ với cô ta nhưng bên trong lòng dạ của tôi thì đang cười tự đắc:
- Á há há, đúng là con ngáo ngu ngốc có khác! Ai thèm quan tâm đến rau cải cúc chứ, tao chỉ gắp rau qua cho mày vì tao rất ghét ăn rau thôi!
Vậy là mấy cái rau chết tiệt ấy cũng được loại bỏ, giờ tôi thấy rất rõ mấy miếng thịt bò thơm ngon đang hiện ra ở ngay trước mặt tôi, đây chính là cơ hội để tôi càn quét nó. Đang chuẩn bị đưa đũa ra gắp thì tự dưng đũa của thằng Senzou chọt vào và nhanh tay gắp mẹ miếng thịt bò ấy luôn. Tôi ngớ người nhìn hắn cắn miếng thịt bò một cách thanh lịch ấy mà tức muốn ói máu ra, còn hắn thì nhìn tôi và nở nụ cười tỏa nắng:
- Có vấn đề gì à, Hajimete?
- À.. Ờ.. Không có.. Chỉ là thấy món lẩu này ngon quá thôi!
- Ừm, tớ cũng thấy vậy đấy!
Thế là hắn tiếp tục cắm cụi thưởng thức lẩu, dù thấy hắn không biểu hiện gì nhiều nhưng ai mà ngờ được hắn cũng có âm mưu giống tôi, nhưng âm mưu của hắn lại trơ trẽn hơn tôi, lợi dụng tôi như một quân cờ để rồi nhanh tay gắp lấy miếng thịt bò ấy, đậu xanh, không phải vì danh dự của một người đàn ông thì tôi đã tẩn hắn một trận ngay tại chỗ rồi. Thôi không sao, thua keo này, bày keo khác, còn nhiều thịt bò ở trong nữa mà, tôi vẫn tiếp tục nhẫn nại ăn những thứ khác được trang trí trên miếng thịt bò, thịt bò luôn phải để dưới đáy nồi để nấu chín nên nó bị thứ khác vùi xuống, bây giờ mà bới lên thì khác gì tự thừa nhận tôi là tội phạm đâu. Bình tĩnh tạo nên sự quý tộc, cứ tiếp tục dụ dỗ tụi nó ăn rau rồi sau đó tôi xử thịt bò. Nhưng.. thế giới này chưa bao giờ đơn giản như tôi nghĩ cả, còn gì đau hơn khi bị chính đứa tôi vừa mới dắt mũi, giờ nó quay ngược lại dắt mũi tôi:
- Senpai, anh ăn tỏi Tây này nhiều vào! Anh có biết là tỏi có công dụng chữa nhiều bệnh lắm đấy, ăn nhiều cái này anh sẽ không bị cảm trong mùa đông đâu! A, em còn nghe đồn rằng tỏi còn giúp cho người ta cao thêm nữa đó!
Cô ta không những dắt mũi tôi, mà còn sỉ nhục chiều cao của tôi nữa, đỉnh cao của phản dame là đây. Cô ta gắp lia lịa tỏi vào bát của tôi rồi sau đó là gắp nấm kim châm và thịt bò vào bát của cô ta. Tôi nhìn bát của cô ta mà tức ói máu lần hai, ngậm ngùi nuốt cục tức ấy trong thầm lặng, còn Aiko thì tỉnh bơ ăn ngon lành, dù nhìn tỉnh như vậy nhưng trong lòng thì hoàn toàn trái ngược:
- Em xin lỗi nhé, senpai! Nhưng anh có biết rằng cái chiêu dụ dỗ này, em là bà tổ của nó đấy! Anh quá là ngây thơ khi lấy chiêu tủ của em để lừa em đó! Nhưng mà anh vẫn chưa đủ trình để làm chủ nhân của nó đâu! He he!
Tình hình này là không được rồi, tôi giờ đây là đang hứng chịu những thiệt thòi không thể nào mà bù đắp được, tôi đã sai lầm khi đánh giá thấp hai đứa nhà Homikawa này. Nguy rồi, không được để hai đứa nó vượt mặt mình, tôi định tính giở át chủ bài ra vào giây phút cuối cùng nhưng tình hình không cho phép nữa, tôi đành giở nó ra ngay thôi. Nhưng cuộc đời đã ngăn cản tôi tung ra át chủ bài đó, chưa kịp làm gì hết thì thằng Handa đã đổ hết mù tạt vào nồi lẩu rồi. Cả tôi, Senzou và Aiko đều ngước mặt lên nhìn cái nồi lẩu đáng thương ấy và quay qua trừng mắt cái thằng tội phạm đáng hận đó, còn nó thì ngồi đó và nở một nụ cười như một vị thần:
- Ôi chà, tớ chỉ bỏ một tí mù tạt cho thơm nồng hơn thôi mà lỡ trượt tay bỏ hết vào luôn rồi, cho tớ xin lỗi nhé! Nhưng không sao đâu, còn ăn được, chỉ cay chút xíu thôi!
Cả ba tụi tôi đen mặt nhìn nó, nhìn lại một lần nữa vào nồi lẩu và cùng đồng thanh trong suy nghĩ: "Thằng chó chết tiệt, mày ăn một mình luôn đi!", thế là cả ba bọn tôi nhẹ nhàng bung đũa xuống và lặng lẽ rời khỏi cuộc chơi, còn Handa thì hí hửng ngồi xử trọn cái nồi lẩu Sukiyaki ấy luôn, nó vừa ăn vừa thầm cười khinh với bọn tôi:
- Ba đứa tụi bây vẫn chưa đủ trình đâu! Tuổi gì mà đòi đấu với bố! Ahihi!