Lớp tôi cũng không phải là ngoại lệ gì, một nhóm trong lớp tôi cũng lập gian hàng ra để bán những món ăn cho khách hàng. Vì món "Kem chuối phết socola" của lớp tôi cũng khá là nhiều khách nên bọn tôi cũng phải vật vả chạy xuôi chạy ngược đi mua nguyên liệu. Tôi cũng phụ họ chút xíu, giúp các bạn nữ bưng bê mấy thùng nguyên liệu mới mua vào gian hàng để cho nhóm kia còn có cái để làm và đem ra bán cho khách nữa. Thấy tôi năng nổ vì lớp như vậy nên các bạn trong lớp tôi cũng khá là bất ngờ, thì thầm khen ngợi tôi:
- Chà, đây là lần đầu tiên tớ thấy Hajimete làm việc cùng lớp đó! Dù có thỏa thuận với nhau nhưng cậu ấy cũng vui vẻ hợp tác làm đoàng hoàng với bọn mình! Xem ra Hajimete cũng tốt hơn tớ tưởng đấy!
- Ừm, cậu ấy cũng diễn khá tốt trong vai Juliet nữa!
Họ cứ đứng chụm lại mà thì thào dành những lời khen cho tôi, còn tôi thì vội vàng, nhanh nhẹn mang đống thùng chứa nguyên liệu ấy đến cho các bạn cùng lớp của mình. Tôi đặt chúng lên bàn và lên tiếng:
- Nguyên liệu mà các cậu cần đã đến rồi đây!
- Cảm ơn cậu nhiều nha, Hajimete! Bây giờ cậu cứ chuyên tâm về việc phát tờ rơi đi!
Một bạn nam trong lớp tôi vừa làm kem chuối vừa lên tiếng cảm ơn. Sau việc đó thì tôi bắt đầu chú tâm vào công việc của mình, tôi cầm một đống tờ rơi trên tay, vừa phát cho mọi người vừa dán lên tường, tờ rơi ấy chính là một tờ quảng cáo giới thiệu về vở kịch của lớp tôi. Tôi vừa dán tờ rơi trên hành lang, vừa nhìn vào chính mình ở trong cái tờ ấy mà cảm giác chả thuận mắt một chút nào. Vừa nhìn vừa đứng đó phát biểu cảm nghĩ:
- Đậu thiệt đó! Thằng Senzou thì đẹp khỏi chê rồi, còn tất cả những người phụ diễn cùng mình, ai chụp cũng đẹp vãi ra! Chỉ có mình nhìn vào là thấy ghê thôi! Mình có cảm giác như cái tờ quảng cáo này xấu theo khi có mình ở trong đó vậy! Hazzz, cay thiệt đấy!
Tôi nhìn cái tờ quảng cáo ấy mà thở dài ngao ngán, rồi sau đó là tiếp tục nhiệm vụ đi phát tờ rơi cho mọi người. Đi trên hành lang với những quán cafe và ngôi nhà ma được trang trí vô cùng tinh xảo cùng với những con người cosplay sặc sỡ, tôi vô tình thấy một bạn nữ nào đó mặc đồ maid có dáng dấp nhỏ bé đang cố gắng rướn người lấy một cái thùng ở trên đầu tủ, tôi thấy vậy thì đi đến gần chỗ cô gái đó và giúp cô ấy lấy cái thùng. Chưa kịp tự hào vì sự ga lăng của mình thì cả tôi và cô gái đó câm lặng ngay. Tôi đổ mồ hôi hột và không tin vào cái tình huống trước mặt mình, ngay cả chính tôi cũng không đủ cao để với tới cái thùng ấy, tôi cố gắng nhón chân hết cỡ trong sự bất lực, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình nhục nhã như bây giờ vậy, bao đồng giúp người ta mà chả làm được gì. Đang cố gắng căng hết cỡ các dây thần kinh trong người thì có một ai đó đưa tay ra và lấy chiếc thùng ấy một cách nhẹ nhàng, người đó đưa chiếc thùng cho cô gái ấy và nói rằng:
- Của cậu đây, Seina! Cậu nhanh về lớp đi, lớp trưởng nãy giờ tìm cậu đấy!
- Vậy sao? Ồ, Thế tớ về lớp liền! Cảm ơn cậu nhiều nha, Aiko ~
Cô gái ấy mỉm cười tươi tắn nở rộ một vườn hoa với cô ta và sau đó là đi mất. Một lát sau, cô ta quay về phía tôi và nở nụ cười tươi như mọi ngày:
- Chào buổi sáng, senpai ~
Tôi nhìn cái con ngáo ở trước mắt mình, tôi có hơi kinh ngạc trước dáng vẻ xuất sắc như một nam thần của cô ta, là một cô gái nhưng thế quái nào cô ta lại còn đẹp hơn cả ca sĩ vậy chứ. Nhìn cô ta, mái tóc được vuốt keo vô cùng trang nhã cùng với bộ comple đuôi tôm lịch lãm, với những thứ đó đã biến cô ta thành một "chàng" quản gia đầy phong độ và thu hút. Tôi nhìn cái dáng vẻ sáng chói ấy mà đen mặt, gượng chào:
- Ờ.. ừm, chào.. buổi sáng!
Vừa nói câu chào ấy xong thì tôi đây liền thấy có hai cô gái có vẻ là sinh viên đại học tiếp cận Aiko, một trong hai cô gái ấy đỏ mặt lên và ngại ngùng lên tiếng:
- Ano, anh.. anh quản gia..
- Anh cái gì mà anh chứ? Đó là Homikawa Aiko mà, là một người mẫu nữ đang hot trên các trang mạng xã hội và tạp chí đó! Người ta là con gái đoàng hoàng, ở đó mà cậu xưng "anh"!
- Ơ.. tớ quên mất..
Trong khi hai cô gái đó đang bận tranh luận với nhau thì tôi thấy Aiko chỉ cười nhẹ và nói rằng:
- Ha, không sao đâu! Hai cô có thể xưng tôi là "anh" cũng được! Hiện giờ tôi đang cosplay là một chàng quản gia mà!
Nghe câu nói đó, hai người sinh viên kia dường như quên những điều vừa mới bàn luận với nhau, đỏ hết cả mặt và lên tiếng:
- Thế anh có thể.. chụp hình cùng với chúng tôi có được không?
Cô ta nghe cái yêu cầu đó thì vừa ôn nhu mỉm cười và vừa từ chối:
- Không, tôi không chụp hình với hai cô đâu!
- Hể, tại sao vậy? - Hai người đó tỏ ra thất vọng tràn trề.
- Bởi vì.. tôi muốn phục vụ cho hai quý cô đây cơ! Tôi muốn hai quý cô đây vừa tận hưởng hương vị cafe do tôi pha chế vừa để tôi chăm sóc cho mái tóc mềm mại này! Nếu mà hai cô muốn chụp hình cùng với tôi nữa thì.. đến quán cafe của tôi đi, trong đó có nhiều không gian thơ mộng để chụp hơn là ở ngoài này nhiều đấy! Tuyệt lắm đó!
Cô ta vừa vuốt mái tóc của hai cô gái đó vừa thốt lên những lời đường mật ấy. Hai người đó như bị mê hoặc bởi giọng trầm ma mị và quyến rũ của cô ta mà gật đầu lia lịa. Thế là hai người đó nhanh chân đi đến quán cafe của lớp cô ta. Sau khi hai người sinh viên đó đi mất hút rồi thì cô ta mới quay lại nói chuyện với tôi:
- À, đúng rồi! Anh có muốn tới quán cafe của lớp em luôn không, senpai? Cafe em nhập từ bên Mỹ về, đảm bảo là thơm ngây ngất luôn đấy!
- Thôi khỏi, tao còn đi phát tờ rơi cho lớp tao nữa! Mà.. lúc nãy tao nhìn mày nói chuyện với hai người kia mà như mày muốn dụ dỗ con nhà người ta luôn vậy! Bộ mày thích làm những chuyện tỏ ra ngầu lòi như vậy lắm hả?
Chứng kiến cái cảnh tưởng đó thì tôi cũng chỉ biết câm nín và cạn lời với cô ta thôi, thật sự là tôi cũng không nghĩ tới việc ngay cả cua gái mà cô ta cũng biết làm, con người cô ta quả nhiên là rất nguy hiểm, báo động cần tránh xa gấp. Còn cô ta thì nghe câu nói đó của tôi mà bật cười:
- Ha ha, làm gì có chứ? Đó chỉ là cách mà em kéo khách đến quán cafe cho lớp em thôi! Có dụ dỗ bậy bạ gì đâu!
- Ờ, vì lớp là tốt! Nhưng giờ tao không rảnh đứng đây tán nhảm với mày đâu! Tao còn phải đi phát tờ rơi và dán nó lên tường nữa!
- Ủa, anh đang phát tờ gì vậy?
Cô ta tò mò lấy một tờ từ tay tôi nhanh như chớp, sau đó thì dán mắt vào đó, cô ta nhìn thằng Senzou trong tờ quảng cáo ấy mà mặt chẳng có một chút cảm xúc nào, chỉ có tiếng khinh bỉ của cô ta vang lên:
- Cái gì, cái tên khổ dâm bệnh hoạn đó là Romeo của lớp anh á? Bộ lớp anh hết người rồi sao mà đi chọn cái thằng chết tiệt này! Thật là, tên đó làm ô uế hết cả vở kịch của lớp anh luôn rồi!
Rồi sau đó là nhìn sang tôi ở đối diện trong tấm quảng cáo ấy, mắt cô ta mở to ra, nắm chặt lấy tờ rơi, vừa liếc nhìn tôi vừa nhìn vào tờ rơi ấy, cô ta như không thể tin được vào mắt mình mà đến nỗi há hốc cả mồm và la to lên:
- SENPAI, ANH LÀ JULIET SAO?
Nghe cô ta thốt lên như vậy mà tôi xấu hổ như muốn độn thổ luôn vậy, tôi cố gắng nuốt nước mắt nhục nhã ấy vào lòng mình và chuẩn bị chạy biến ra khỏi đây. Tôi tưởng là cô ta sẽ cười nhạo và vỗ tay đôm đốp vào mặt tôi chứ, nhưng sự thật méo phải là như vậy, tôi định chuồn lẹ thì cô ta đã kịp giữ tôi lại, kéo tôi về phía cô ta, sau đó cô ta ghì sát vào mặt tôi, vẻ mặt phấn khích, đôi mắt sáng lấp lánh và hào hứng thốt lên:
- Em sẽ đến hội trường coi anh diễn Juliet! Em muốn thấy anh trong bộ váy kiêu sa và lộng lẫy ấy, chắc anh sẽ còn đẹp hơn trong tờ quảng cáo này nữa! Em nhất định là sẽ mang máy quay theo luôn!
Nghe cô ta nói vậy thì điều mà tôi lo lắng nhất bấy lâu nay đã trở thành sự thật, tôi cũng đã đoán được chuyện này rồi, sớm muộn gì thì nó cũng sẽ xảy ra thôi, còn sợ hơn là ở đâu có cô ta là ở đó có thảm họa nữa. Giờ mà có đào hơn ngàn cái lỗ ở đây thì chui cũng méo đỡ nhục được nữa, lúc đó tôi cũng chỉ biết khóc không ra nước mắt, mặt trắng bệch thấy rõ, tim tan vỡ thành từng mảnh, thành tâm thành khẩn quỳ lạy trước mặt cô ta và van rằng:
- Ngàn vạn lần lạy mày, mày đừng đến xem buổi diễn kịch của lớp tao! Hãy chừa cho tao một chút tiền đồ để tao sống yên ổn với quãng đời còn lại đi!