“Nó là của tôi!” Lam Tuyết Giang dĩ nhiên sẽ không bao giờ để vuột mất cơ hội lấy lại thứ thuộc về mình.
Hèn chi cô lại không thể tìm thấy nó ở bất kỳ đâu, hóa ra là hôm đó anh ta đã tiện tay giấu nó đi.
Hoàng Tử Bình chợt dừng tay và dúi con dao vào áo, anh không hề có ý trả lại cho cô.
Cuộc nói chuyện của hai người từ lâu đã khiến những người khác đang có mặt trong căn phòng chú ý, lúc này một người đàn ông đang ngà ngà say bỗng nở nụ cười: "Muốn đòi lại thì cởi quần áo ra đi!"
Lam Tuyết Giang sững người.
Tất cả những người xung quanh bắt đầu cười lớn, như thể Tuyết Giang chỉ là một món đồ chơi của những người giàu có, để cho họ mặc sức hành hạ.
"Nếu không chịu làm, các anh em ở đây sẽ lột sạch
người cô rồi ném ra đường!"
Lam Tuyết Giang căm phẫn siết chặt hai tay, nghiến chặt hàm răng. Nhưng Hoàng Tử Bình vẫn nhìn cô với vẻ mặt lãnh đạm ngàn năm không thay đổi.
Anh ta đồng thời cũng đang tập trung nhìn cô, ánh đèn trong căn phòng rực rỡ và lòe loẹt, vẻ mặt lúc này của cô giống như lúc anh gặp ở nhà họ Lam, giống như đang đứng cô độc một mình trên vách núi, nhưng lại đầy vẻ cố chấp.
Nghĩ tới điều này, Hoàng Tử Bình bỗng cảm thấy thật thú vị.
Nhìn đôi tay cô gái đang giữ chặt các quần áo, anh ta lạnh lùng nhướn mày: "Cô muốn đòi lại con dao cùn này để làm gì?"
“Không phải dạo cùn!” Lam Tuyết Giang tự vặn lại trong lòng.
Nhưng làm sao những người như anh ta có thể hiểu được? Cô nghiến răng chịu đựng và cảm thấy thật nhục nhã trước ánh mắt của rất nhiều người xung quanh đang chăm chú xem tiết mục này.
Trần Sơn cảm thấy chuyện này bắt đầu trở nên quá đáng, anh ta nhìn chằm chằm về phía Từ Bình, rồi bỗng lên tiếng: "Hay như vậy đi, cô hát một bài gì đó cho chúng tôi vui lên!".
Lam Tuyết Giang cảm thấy rất xấu hổ khi mình bị đem ra hành hạ như một thứ đồ chơi, nhưng dẫu sao, hát vẫn còn hơn là phải cởi quần áo!
Có nặng nhọc cầm lấy micro, nhìn vào bài hát trên màn hình trình chiếu và cất giọng: "Oh oh oh oh - - Cho dù số phận có sóng gió, cho dù số phận có xoay vần, dù số phận có buộc em phải trở thành người.."
Bài hát cuối cùng cũng kết thúc, nhưng không có tiếng vỗ tay hay lời tán thưởng nào trong căn phòng.
Trần Ngọc Sơn khẽ ngoáy lỗ tai, đau lòng hỏi: "Cô gái, cô cố ý đấy à?"
Lam Tuyết Giang, một người có âm sắc và chất giọng không được tốt, cảm thấy rất xấu hổ khi được hỏi điều này, "Tôi đã cố gắng hết sức mình rồi..."
Nghe cô nói, Trần Ngọc Sơn hoàn toàn không nói nên lời.
"Cô hãy uống hết nửa chai rượu này đi."
Hoàng Tử Bình đang im lặng nãy giờ bỗng đột nhiên lên tiếng.
Lam Tuyết Giang nhìn nửa chai rượu còn lại và nghiến răng nói: "Nếu tôi uống thì anh phải trả lại nó ngay đấy!"
Hoàng Tử Bình bình thản ngồi tự chấm một điếu thuốc, khẽ gật đầu.
Lam Tuyết Giang nhìn thấy một làn khói trắng phun ra từ miệng anh ta như làn sương mù đêm đông, khóe môi cong lên sau làn khói mơ hồ, cô mất ba giây để quyết định sẽ tin lời nói của anh ta, rồi sải bước đi về phía trước, cầm lấy chai rượu.
Sau đó, cô ngẩng đầu nói với anh: "Ở đây có rất nhiều người làm nhân chứng, hãy nhớ lời anh đã hứa!"
Cho dù làm việc ở đây đã được một thời gian, nhưng Lam Tuyết Giang thực sự không thể uống nhiều rượu, cô đưa môi nếm thử một ngụm, đây là lần đầu tiên cô uống một loại rượu mạnh như vậy.