Khi người phục vụ bưng bát đĩa tới, Lam Tuyết Giang muộn phiền đến mức để đũa xuống:
"Anh ăn trước đi, em muốn vào nhà vệ sinh một lát!"
Lam Tuyết Giang liên tục dội nước lạnh lên mặt cho đến khi những dòng nước mát làm lòng cô dịu lại. Cô nhìn mình trong gương hồi lâu rồi lấy khăn giấy lau sạch những giọt nước còn vương trên má.
Khi đang chuẩn bị bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đột nhiên cánh tay cô bị ai đó kéo lại.
Lam Tuyết Giang sợ tới mức muốn hét lên. Nhưng người kia lấy tay bịt miệng cô lại nên cô không thể phát ra âm thanh nào.
Trong đôi đồng tử giãn ra của cô có đường nét khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt sâu thẳm của người đàn
ông.
Là Hoàng Tử Bình!
Lam Tuyết Giang gần như thở phào nhẹ nhõm.
Cô bị Hoàng Tử Bình đẩy vào tường. Tới tận khi nhìn thấy cô không còn kêu to nữa anh ta mới buông bàn tay đang che miệng cô ra. Rồi gần như ngay lập tức Hoàng Tử Bình lại vòng tay qua eo cô một cách cũng thô bạo ngang với khi bịt miệng. Nhiệt độ cơ thể anh ta truyền qua lớp vải quần áo khiến cả người cô lại trở nên cảnh giác.
Nhìn những dãy bồn tiểu, Lam Tuyết Giang nhận ra mình đang ở một nơi vô cùng xấu hổ.
Có tiếng bước chân vang lên ở cửa.
Khi cô còn đang bối rối không biết phải làm sao thì chiếc eo lại bị siết chặt thêm chút nữa, anh ta kéo cô đến một ngăn gần nhất.
Nhìn tấm cửa đối diện với vai người đàn ông, Lam Tuyết Giang dở khóc dở cười. Bên ngoài truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cô xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ trên mặt đất mà chui..
Lam Tuyết Giang không thể không ngẩng đầu lên mà trừng trừng nhìn thủ phạm. Đôi mắt đen của anh ta sâu như một miệng giếng, thăm thẳm không có chút ánh sáng nào, nhưng dường như lại có thể hấp thụ tất cả ánh sáng xung quanh.
1
Nhịp tim của Lam Tuyết Giang lệch nửa nhịp và suýt chút nữa thì không thể thoát ra khỏi đôi mắt đó.
Cô hoảng sợ định quay đi lại chợt thấy hắn cúi đầu. Những nụ hôn ngợp trời ngỢP đất.
Lam Tuyết Giang không thể tránh được, và chỉ sau hai giây, nụ hôn của anh ta đã trở nên mãnh liệt như muốn nuốt chửng cánh môi cô.
Mạnh mẽ đến mức không ai có thể từ chối.
Dù có từ chối thế nào cũng vô ích. Nhiệt độ cơ thể từ trong ngực anh tỏa ra làm ngón tay Lam Ngoạc Anh cong lên như chạm phải lửa. Mắt cô nhắm nghiền.
Nghe tiếng rên đau đớn của cô, anh ta mới ngập ngừng mà buông cánh tay đang ghì chặt gương mặt cô ra.
Lam Tuyết Giang SỢ sệt nhìn anh ta một cách rụt rè, sợ rằng lại lỡ làm điều gì quá đáng chọc giận anh ta thì khổ. Chẳng biết vì cái lẽ trời đất gì mà khi đứng đối diện trước mặt gã đàn ông cao lớn này, mọi can đảm trong cô như bay vụt đi đâu hết.
Tuy nhiên, Hoàng Tử Bình chỉ dùng ngón tay cái lau đi vết đỏ ở khóe môi dưới, nhìn đôi mắt đen láy của cô, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo như băng giá mùa đông
"Cô không chịu đi theo tôi, nhưng lại đồng ý đi theo hắn?".
“Ai?” Lam Tuyết Giang giật mình.
Nghĩ đến Tiêu Đông Hoàng ở bên ngoài, cô nhíu mày: "Anh nói Đông Hoàng?"
Hoàng Tử Bình im lặng không thể phủ nhận.
Lam Tuyết Giang cúi thấp gương mặt xuống hơn một chút nữa, cảm thấy ánh mắt anh đang nhìn xuyên qua làn da và mái tóc của cô.
“Trả lời câu hỏi của tôi, phải hay không?” Hoàng Tử Bình thúc giục cô.