Lam Tuyết Giang im lặng ngồi dựa vào khung cửa sổ, tự ôm vai mình để trấn an, trong lòng bàn tay cô mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Từ nhỏ Tuyết Giang đã là một đứa trẻ lương thiện, chưa bao giờ phải tới một nơi nào kinh khủng như vậy. Dĩ nhiên là cô cảm thấy rất lo sợ.
Đột nhiên có tiếng giày gót nhọn gõ trên nền gạch, vang vọng từ xa đến gần.
Cảm thấy có một bóng người đằng trước, Lam Tuyết Giang vô thức ngẩng đầu lên, bất ngờ trông thấy một khuôn mặt quen thuộc ngang qua lan can sắt, với lớp trang điểm tinh xảo và kiêu hãnh như chim công.
Lam Tâm Như khẽ vuốt ve mặt dây chuyền của chiếc túi hàng hiệu nổi tiếng, nói với vẻ đắc ý: "Lam Tuyết Giang, tôi đã nói rằng một ngày nào đó, tôi sẽ khiến chị biết mặt mà đúng không?!"
“Thì ra là cô!” Lam Tuyết Giang lập tức hiểu ra và nghiến răng.
Hèn gì cô không thể tìm được đồng nghiệp Tiểu Dĩnh để chứng minh mình vô tội từ lúc xảy ra vụ việc này đến giờ. Xem ra tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của cô ta. Tuyết Giang đã mắc bẫy.
"Thế nào? Cảm giác bị chơi một vố vui chứ hả!" Lam Tâm Như nhếch môi cười, ánh mắt càng thêm tự đắc, "Lam Tuyết Giang, cô cứ việc ở đây từ từ thưởng thức, cũng không biết là bao lâu nữa.... nhưng chắc sẽ không ra Sớm được đâu!"
Lam Tuyết Giang thực sự căm phẫn trong lòng.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lam Tâm Như đang rời đi, tất cả những gì Tuyết Giang có thể làm lúc này là nắm chặt lấy lan can sắt lạnh lẽo một cách đau khổ.
Trong căn phòng này không có đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt trên cửa sổ hắt vào từ hành lang, những người khác trong phòng gian này trông cũng không giống người tốt, ai nấy đều chán nản với hơi thở vô vọng và buồn bã.
Lam Tuyết Giang lại ngồi bệt xuống ôm lấy vai mình, mặt vùi vào giữa hai đầu gối.
Thời gian chậm chạp trôi qua từng phút.
Đến nửa đêm, đột nhiên có âm thanh định tại của chiếc chốt sắt bị kéo ra. Lam Tuyết Giang đã ngồi gục trong một tư thế quá lâu, vừa ngẩng đầu lên, cô cảm thấy hơi loạng choạng.
Khi Tuyết Giang được bước ra, không thấy nữ cảnh sát nói gì, cô vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt, "Bây giờ tôi có thể đi được rồi sao?"
“Phải” Nữ cảnh sát gật đầu.
“Mọi chuyện đã sáng tỏ rồi phải không?” Lam Tuyết Giang vẫn không dám tin đây là sự thật.
“Dĩ nhiên là vẫn còn nhiều chỗ cần điều tra thêm!” Nữ cảnh sát mỉm cười, giọng nói rất khách sáo, “Nhưng cô Lam à, đã có người bảo lãnh cho cô, nên cô sẽ được về trước!”
Nghe điều này, Lam Tuyết Giang chợt giật mình, nghĩ đến cuộc điện thoại gọi cho Tiêu Đông Hoàng.
Con đường đến đồn cảnh sát hầu như không có người đi bộ.
Những ánh đèn neon sáng rực cũng chẳng thể sưởi ấm màn đêm lạnh lẽo, Lam Tuyết Giang ôm vai bước từng bước trong cơn gió lạnh, nhưng vừa ra ngoài chưa được vài mét, một tiếng còi xe ô tô đã vang lên.
"Tingggg"
Lam Tuyết Giang ngạc nhiên quay lại và nhìn thấy một chiếc Land Rover màu trắng đang đậu đằng sau.
Chiếc xe này thật bắt mắt với màu sơn bóng loáng.
Lam Tuyết Giang liếc nhìn năm SỐ 8 trên biển số xe. Biển số xe lớn có số đẹp như vậy đã không còn phổ biến nữa.
Ngẩng đầu một lần nữa, qua cửa kính chắn gió phía trước, Lam Tuyết Giang nhìn thấy một người đàn ông với dáng hình cứng cáp quen thuộc, đôi mắt sâu đang nhìn cô chằm chằm.