Hèn gì nãy giờ cô không hề trông thấy bóng dáng cao lớn của Hoàng Tử Bình, ngay cả Phan Huy, người luôn đi theo anh ta cũng không thấy nữa, thì ra là do họ đã sớm xuống tàu......
Buổi tối trở về nằm trên chiếc giường ván cứng ngắc trong ký túc xá, không biết có phải do sóng gió ban đêm hay không, con tàu du lịch lắc lư liên hồi khiến Lam Tuyết Giang trằn trọc mất ngủ. Sáng hôm sau cô cảm thấy có chút không khỏe.
Nhưng cô đã nhanh chóng vực lại tinh thần, vì người quản lý đã thanh toán trước tiền lương cho cô.
Lam Tuyết Giang không thể mỉm cười, cũng không thể nghỉ ngơi cho đến khi nhận được số tiền đó. Công việc khó khăn mấy ngày nay không phải là vô ích, nhưng cô ấy đã bị ít hơn những người khác 2 triệu vì sự cố xuất hiện trong buổi tiệc chiêu đãi....
Dù bị trừ lương nhưng dẫu sao số tiền còn lại cũng đủ khiến cô thấy hài lòng rồi.
Cô gấp đôi số tiền nhận được và cẩn thận nhét chúng vào ngăn bên trong ba lô, khoản thu nhập tăng thêm này sẽ giúp cô giảm bớt nhiều áp lực. Lam Tuyết Giang thấy lạc quan về việc cô có thể trang trải chi phí y tế cho bà.
Nhưng trước khi cô xuống tàu, cô bỗng nhận được một tin sét đánh.
Lam Tuyết Giang xuống thuyền và vội vàng bắt taxi đến bệnh viện.
Người nói qua điện thoại cũng không rõ ràng, chỉ nói với cô rằng bà nội đột nhiên ngất xỉu khi vừa tỉnh dậy vào buổi sáng và hiện đã được đưa vào phòng cấp cứu.....
Bước ra khỏi thang máy, đầu của Lam Tuyết Giang choáng váng mất vài giây, như thể dưới chân cô bị vấp vào chỗ nào đó.
Trong lúc chạy dọc đường đụng phải xe y tế mấy lần, y tá bệnh viện nhìn thấy liền vội vàng đỡ cô: "Cô Lam, cô đừng hoảng! Bà cô không sao, đã được đưa về phòng rồi!"
1
-
Vừa nghe được câu này, Lam Tuyết Giang mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Khi đẩy cửa phòng bệnh ra, cô thấy bà nội thật sự đang nằm trên đó, những sắc mặt tái nhợt, ảm đạm, lông mày đổi màu xanh lét, nhắm nghiền mặt, không hề nhúc nhích giống như người đã chết vậy!
Lam Tuyết Giang vội vàng chạy tới nắm tay bà lão, những đầu ngón tay lạnh lẽo được cô làm cho nóng lên một chút, lúc này, dây thần kinh căng thẳng của cô gái rất cuộc cũng giãn ra một chút.
Khoảng nửa giờ sau, bà lão mới từ từ tỉnh dậy.
Nhìn thấy cháu gái đang nằm ở bên mép giường bệnh, bà nở một nụ cười yêu thương yếu ớt: "Con bé ngốc nghếch này, sao cháu phải khóc?".
“Cháu đâu có khóc...” Lam Tuyết Giang lắc đầu.
"Vớ vẩn! Mắt cháu đỏ hoe cả rồi, chắc là lúc bà ngủ say đã lau hết nước mắt đi hả!" Vừa nói bà lão vừa đưa tay sờ sờ mặt cô, "Đừng lo lắng, bà nội không dễ chết như vậy đâu. Cháu quên rồi sao, thầy bói đã nói rằng bà có thể sống đến chín mươi cơ mà!"
Đầu của Lam Tuyết Giang chợt quay cuồng khi nghe từ "chết".
"Vâng, cháu biết rồi!" "Thế mới được chứ! Hahaha..."
Bà lão bật cười vui vẻ với cô, bầu không khí trầm mặc trong phòng dần dần trở nên ấm áp.
Lam Tuyết Giang đứng dậy rót nước, cẩn thận kiểm
tra nhiệt độ của nước rồi đưa tới chỗ bà nội, nhưng ánh mắt bà nội lại đặt vào chiếc túi đeo vai trước mặt, bà ngạc nhiên: "Tuyết Giang, cháu..... vẫn còn nghĩ đến người đó sao?"
Nghe điều này, Tuyết Giang cũng bất giác cúi đầu nhìn, do quá vội vã bước xuống từ taxi, lúc trả tiền cô đã quên kéo khóa túi xách, khiến một nửa chuôi dao hiện ra trong chiếc túi hở.