Cô cố tình hỏi tên người trợ lý để nói lời cảm ơn. Tất nhiên là cô sẽ phải cảm ơn anh ta. Bởi vì khi đó trong buổi tiệc chiêu đãi, tất cả mọi người chỉ giường mắt xem náo nhiệt, không ai muốn tiến lên giúp đỡ, chỉ có anh đưa tay ra giúp cô, cho nên lúc này giọng điệu của cô càng thành khẩn:
"Anh Phan Anh, cám ơn anh vì chuyện tại buổi tiếp tân vừa rồi. Xin phép cho tôi được gửi lại áo khoác cho anh. Tôi đã ủi nó rồi. Cảm ơn anh rất nhiều! "
“Cô hiểu lầm rồi, chiếc áo khoác này là của anh Hoàng!” Phan Anh nói.
"Dạ?" Lam Tuyết Giang sững sờ. Chiếc áo khoác là của Hoàng Tử Bình!
“Tôi làm mọi việc theo sự chỉ dẫn của anh Minh!” Phan Anh trực tiếp trả lời nghi ngờ của cô.
Đột nhiên chuông điện thoại reo. Phan Anh lấy ra và nhìn cô một cách hối lỗi:
“Xin lỗi, tôi xin phép trả lời điện thoại! Anh Tử Bình đang ở boong trước, cô nên tôi đưa áo trực tiếp cho anh ấy!"
Lam Tuyết Giang gật đầu. Cô nhìn Phan Anh trả lời điện thoại, có vẻ là một việc gì đó đang dở dang và sẽ không kết thúc được nhanh.
Cô chạm vào chiếc áo. Ngón tay lướt trên loại vải mỏng nhẹ thượng hạng. Lam Tuyết Giang mím chặt miệng và đi về phía boong.
Từ xa, cô đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy đang đứng trên boong.
Hoàng Tử Bình chưa đi thay quần áo. Chiếc áo khoác đang ở trên tay cô, trên người anh ta chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng. Cổ tay áo bị kéo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng.
Anh ta đang đứng dựa lưng vào lan can, trên tay cầm một chiếc điện thoại di động. Màn hình điện thoại đang bật sáng, không biết anh đang gửi tin nhắn hay đang đọc tin. Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu làm ảnh mắt của anh ta càng thêm sâu thăm thẳm.
Hoàng Tử Bình đứng đó, một mình, trông thật giống một người hoàn toàn ngăn cách với cả thế giới.
Lam Tuyết Giang bình tĩnh lại và tiếp tục đi về phía trước. Đột nhiên một bóng dáng loạng choạng xuất hiện trong tầm mắt cô và cách anh ta tầm hai ba bước.
Đó là một người phụ nữ lớn tuổi, mặc quần áo của người dọn dẹp, trên tay đang xách một túi rác đen rất lớn. Có lẽ cái túi quá nặng nên bà bước đi một cách khó khăn. Cái túi trên tay bà lắc lư rồi rơi bịch xuống chân Hoàng Tử Bình.
"Ôi! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!" Người phụ nữ sợ hãi rối rít xin lỗi.
Lam Tuyết Giang nín thở trong giây lát.
Đôi mày cau có của anh ta làm cho Lam Tuyết Giang phải toát mồ hôi cho người dọn dẹp vệ sinh. Nhưng rồi cô rất ngạc nhiên khi thấy anh ta không hề khó chịu hay trách móc mà cất điện thoại đi, cúi người xuống và đưa tay ra.
Lam Tuyết Giang chú ý đến cách anh ta dụi điếu thuốc lá ngay lập tức và dùng tay xua tan khói.
Người phụ nữ hoảng sợ khi nhìn thấy điều này, vội vàng xua tay:
"Đừng! Đừng làm như vậy, thưa ngài! Quần áo của ngài phải đắt tiền lắm. Tôi cũng bẩn, nhưng cũng đừng làm bẩn ngài..."
“Không sao đâu” Hoàng Tử Bình không ngại, tuy giọng nói theo thói quen có phần lãnh đạm, nhưng giọng điệu lại kiên nhẫn:
“Cô có thể đứng lên được không? Cô à, vừa rồi tôi thấy cô ngã không nhẹ. Cô có bị thương gì không?
“Có vẻ như mắt cá chân tôi bị treo!” Người phụ nữ vừa đáp vừa cử động chân.