"Tôi có thể nợ được không?" "Không!"
Giá của bộ quần áo bằng đúng số viện phí mà cô đã được hoàn lại, chính xác đến từng xu nhỏ...
Đầu cô lúc này bỗng rối tung lên.
Cuối tuần chưa bao giờ là ngày nghỉ đối với Lam Tuyết Giang.
Mặc dù không phải đến công ty đi làm nhưng cô vẫn còn vô số công việc. Hôm nay, cô phải thực hiện quảng cáo cho một trung tâm mua sắm và siêu thị. Sự kiện này kết thúc khá sớm trong vòng năm giờ đồng hồ.Và còn ba giờ nữa là đến công việc bán thời gian ở quán rượu. Khi về nhà, nếu có thời gian cô sẽ đến bệnh viện để thăm bà ngoại.
Từ thang cuốn đi lên và lấy ra một hộp sữa chua trong túi, Lam Tuyết Giang bất ngờ và phải một người khi đang ăn sữa chua.
Tiếng một phụ nữ la lớn "Ah...", kèm theo đó là lời quát đầy giận dữ, "Không có mắt à?!".
"Tôi rất xin lỗi! Cô có sao không..."
Lam Tuyết Giang vội vàng xin lỗi, nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cô bất ngờ tròn mắt kinh ngạc và cảm thấy mình không đáng phải nói lời xin lỗi.
"Có sao không” à?! Đôi giày mới của tôi bị bẩn hết
1
-
rồi đây này!" Lam Tâm Như tức giận giậm chân liền mấy cái, chỉ vào những giọt sữa chua bắn tung tóe trên mũi giày và cau mày khó chịu, "Cô mau ngồi xuống lau giày cho tôi đi. Tới khi nó sạch thì tôi mới chấp nhận lời xin lỗi của cô!" .
Lam Tuyết Giang cố gắng kìm chế để không rối loạn thần kinh, lấy ra một miếng khăn giấy ném qua, sau đó liền xoay người rời đi.
“Cô không được đi, nếu không tôi sẽ bắt cô liếm sạch sẽ!” Lam Tâm Như tất nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội hiếm có này để làm nhục Tuyết Giang, liền giữ chặt lấy tay cô ấy. Nhưng rồi cô ta đột nhiên nhìn thấy gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên biết bao trìu mến. Cô mỉm cười: "Ở đây, anh Tử Bình!"
Lam Tuyết Giang cũng vừa trông thấy người đàn ông cao lớn và rắn rỏi bước tới, anh ta mặc một bộ vest đen với áo sơ mi màu xám than bên trong, thắt cà vạt một cách tỉ mỉ. Chiếc đồng hồ lộ ra ngoài với màu bạch kim đã ngầm thể hiện đẳng cấp của anh ta.
Một người mà Lam Tuyết Giang không muốn gặp nhất đã xuất hiện!
Cô quyết định rằng mình sẽ giả vờ lờ đi và trốn ra ngoài.
“Anh Tử Bình, em đã gửi tài liệu của anh cho ba em!”
Lam Tâm Như lúc này bỗng trở nên thật ngây thơ vô hại, vừa rồi không phải cô ta rất chanh chua kiêu ngạo sao? Đôi mắt đẹp của cô ta lại tràn đầy mong đợi, nói:” Nhưng ba em cũng nói trong đó có một vài chi tiết nhỏ cần bàn luận thêm. Nếu muốn nghe ý kiến của ông ấy, tại sao chúng ta không kiếm chỗ nào đó vừa ăn vừa nói chuyện nhi?”
“Được.” Hoàng Tử Bình có vẻ trầm ngâm.
Lam Tuyết Giang xách túi lùi lại, định lẳng lặng rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng anh ta gọi: "Cô Lam cũng ở đây rồi, vậy chúng ta cùng đi!"
"..." Lam Tuyết Giang hoảng hốt không biết phải nói gì.
Lam Tâm Như đứng đó cũng giả và thân mật ôm cổ: "Đúng vậy, chị gái, chúng ta cùng nhau đi đi!"