Thật ra, Tuyết Giang chỉ muốn dùng cách này để ngăn cản Hoàng Tử Bình cưỡng bức mình lần nữa, cô
không ngờ mình lại cắt sâu như vậy, có lẽ là vì cô không có kinh nghiệm.
Lam Tuyết Giang đưa mắt nhìn quanh căn phòng mà cô đang nằm, khẽ cau mày: "Này cô, tiền viện phí....."
"Đừng lo lắng, người đàn ông đưa cô vào đây đã thanh toán tất cả rồi!"
Lam Tuyết Giang có chút ngạc nhiên, nhưng không hề cảm thấy biết ơn chút nào. Hoàng Tử Bình nên là người trả tất cả các chi phí. Bởi dù sao, tất cả những chuyện này là do anh ta mà ra.
Nghĩ đến những gì mình đã làm trước khi hôn mê, cô bỗng trở nên cảnh giác:"Cô y tá... thế... người đàn ông đó đâu rồi?"
“Đưa cô tới đây rồi anh ta cũng rời đi luôn!” Cô y tá nhún vai.
Lam Tuyết Giang thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời đó, nhưng cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Tàn nhẫn và lạnh lùng, đó là tất cả những ấn tượng mà Hoàng Tử Bình mang lại cho cô. Đêm qua, có lẽ thấy cô chảy máu nhiều đến ngất xỉu, anh ta mới vội vã đưa cô đến bệnh viện để đảm bảo là cô sẽ không chết, như vậy anh ta mới không phải chịu trách nhiệm.
“Bây giờ cô đang thiếu máu, cố gắng đừng để bị kích động gì lớn. Còn nữa, quý ông đó đã trả trước cho cô ba ngày nằm viện, nên cô cứ an tâm nghỉ ngơi chút đi!” Cô y tá cẩn thận chỉnh lại chăn bông cho Lam Tuyết Giang và nói, "Sau này đừng dại dột như vậy nữa, bởi vì nó không ích gì đâu..."
Nghe điều này, Lam Tuyết Giang ngạc nhiên tự hỏi cô ấy nói vậy là có ý gì?
Đôi môi Tuyết Giang khẽ mấp máy.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô vội vàng ngăn cản cô y tá đang chuẩn bị rời đi: "Chờ đã! Con dao của tôi đâu?"
Trong quán rượu dưới lòng đất, Lam Tuyết Giang khẽ kéo ống tay áo xuống để che vết thương trên cổ tay trái chưa được cắt chỉ.
Hôm đó cô đã xuất viện ngay sau khi tỉnh lại được một lúc, đòi hoàn lại số tiền nằm viện của ba ngày, không ngờ bệnh viện đó lại đắt đỏ đến rợn người như vậy. Cô được hoàn lại tới 10 triệu.
Tất nhiên Lam Tuyết Giang sẽ không trả lại tiền cho Hoàng Tử Bình, không giống như 50 triệu tối hôm đó, cô cảm thấy hoàn toàn thoải mái với số tiền này.
Chỉ có điều con dao khi cắt cổ tay đã mất tích, nữ y tá đã nói không thấy có đồ dùng cá nhân nào sót lại, khi cô quay lại khách sạn cũng không thể tìm thấy.
Lam Tuyết Giang không biết phải làm thế nào, con dao nhỏ này là vật quan trọng nhất của cô, cô chưa từng để nó rời khỏi mình trong nhiều năm, và việc sở cảnh sát để thất lạc một con dao cũ là điều không thể chấp nhận được, cô càng nghĩ càng thấy tức giận hơn..
"Tuyết Giang, mau đưa rượu đến phòng 12!"
Lam Tuyết Giang vội đáp: "Đến ngay đây!", và nhanh chóng đặt rượu lên khay.
Vừa đẩy cửa phòng ra là cảnh tượng mà cô vẫn thường thấy hàng đêm, trong đó có rất nhiều nam nữ nhà giàu ăn mặc sang trọng.
Lam Tuyết Giang cố gắng hành sự thật cẩn trọng và khiêm tốn như cung cách mà một người phục vụ cần phải có, cô cúi đầu bước tới trước bàn cà phê bên trong bưng rượu, người đàn ông ngồi giữa ghế sô pha đang dang chân ngồi với tư thế bình thản nhưng rất có khí khái, với một đôi mắt sâu và lạnh lẽo.Anh ta toát ra một khí chất cao quý mà tĩnh lặng, gần gũi đi vào lòng người.