Lam Tâm Như bỗng nhiên trở nên dịu dàng và tỏ vẻ phụng phịu rất đáng yêu: "Em đã nói không muốn để chị ấy làm công việc này, em cảm thấy không thoải mái khi để chị ấy phải phục vụ mình như vậy, nhưng chị ấy cứ không chịu nghe, còn nói đó là việc của chị ấy nên em đành phải chấp nhận.".
Lam Tuyết Giang thầm khinh bỉ cô ta trong lòng, cô đã quá quen với vẻ thảo mai này rồi.
“Không còn cách nào khác, đành để cho chị ấy phục vụ chúng ta lần này!” Lam Tâm Như nói với vẻ mặt tràn đầy hối hận.
Quý khách, xin từ từ thưởng thức” Lam Tuyết Giang cuối cùng cũng có thể rời đi sau khi tất cả các món ăn đã được chuẩn bị xong.
"Anh Tử Bình, anh có cần thêm chút sữa vào cà phê không?"
"Anh Tử Bình, em có thể đi cùng anh đến dự bữa tiệc chiêu đãi buổi tối được không?"
Giọng nói phía sau nhỏ dần rồi cuối cùng cũng không nghe được thêm gì nữa, Lam Tuyết Giang nheo mắt nhìn lại cảnh nam nữ đang ăn.
Không lâu trước đây, cô còn ác ý cho rằng hai người là một cặp hoàn hảo, nhưng bây giờ cô dường như muốn phủ nhận ý kiến đó.
Tại sao vậy nhỉ?
Lam Tuyết Giang đứng bên chiếc bàn dài, và đột nhiên gió làm rối tung những lọn tóc trên trán cô.
Tiệc chiêu đãi được tổ chức trên boong, ngọn đèn hình bông hoa mộc lan trắng soi sáng cả con tàu du lịch đông nghẹt người, ai nấy đều quần áo thơm tho in bóng trên sàn, ánh đèn bên bờ sông đối diện như đã cách xa cả một thế giới.
Ngoại trừ những nhân viên phục vụ, tất cả mọi người ở đây đều ăn mặc chỉnh tề, đứng thành nhóm và nói chuyện rôm rả, nhưng Lam Tuyết Giang vẫn có thể nhìn thấy Hoàng Tử Bình thoáng qua trong đám đông. Anh ta mặc bộ vest đen giản dị nhưng vẫn đủ đẳng cấp,
tay áo hở, không cà vạt mà thay vào đó là thắt nơ, với một chiếc khăn vuông xếp ở túi bên ngực trái.
Cô đã nhận thấy rằng luôn có những người sang trọng đứng xung quanh anh ta kể từ khi đến đây.
Hoàng Tử Bình không nói nhiều, thỉnh thoảng chỉ khẽ gật đầu, phần lớn cuộc trò chuyện là do người trợ lý đứng bên cạnh giúp anh ta tiếp lời.
Lúc này, Tử Bình trông thật lạnh lùng với đôi lông mày không suy chuyển, toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ của cao nhân lâu năm, đường nét khuôn mặt trầm lắng, ánh sáng trên mặt sông in vào đáy mắt, rực rỡ đến lạ, nhìn từ góc tối nơi Tuyết Giang đang đứng, anh ta càng trở nên nổi bật. Cô bất giác trở nên hồi hộp và nín thở trong giây lát.
Chợt nhận ra rằng anh bỗng vắng mặt một lúc, Lam Tuyết Giang cảm thấy có chút hụt hẫng và... buồn bã.....
Sao chứ? Cô thấy buồn ư? Sao có thể như thế được? Cô điên rồi sao?
Tuyết Giang nhanh chóng thu hồi tầm mắt và phát hiện Lam Tâm Như đứng cách đó vài bước cũng đang nhìn mình chằm chằm, dường như cô ta rất khó chịu với ánh mắt vừa nãy của Tuyết Giang.
Khi Lam Tâm Như toan bước tới, Lam Tuyết Giang tự nhủ nếu trốn được thì nên trốn ngay đi, có lẽ cô ta sẽ bỏ qua. Nhưng cô đã không kịp tránh đi.Vì vậy khi Tâm Như lấy một ly cocktail từ khay của cô, cô ta đã cố tình đánh đổ, khiến tất cả cocktail trên khay rơi xuống, vỡ tan tành, Lam Tuyết Giang chỉ còn biết dọn dẹp đống hỗn
độn trong im lặng.
"Cô có vẻ thích thú với việc để cô ta bắt nạt mình nhỉ, sao còn không mau về đi!"
Đôi giày da sáng màu xuất hiện trong tầm mắt Lam Tuyết Giang, tiếp theo là một giọng nam trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu.
Lam Tuyết Giang khẽ ngẩng đầu lên, thấy Hoàng Tử Bình đang cầm ly rượu đỏ nhìn cô chằm chằm, cổ tay áo anh ta đính một hạt mã não đỏ, bắt sáng lấp lánh, lắc lư theo rượu đỏ trong ly, cuốn lấy tâm trí người ta.
Cô cố gắng định thần lại, bưng khay đứng dậy và nói: "Một con chó điên cắn anh, chẳng lẽ anh còn muốn cắn lại?"
"..." Hoàng Tử Bình mở tròn mắt kinh ngạc vài giây. Sự ví von này quả nhiên táo bạo.
Nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô xoay người uống một ly cocktail khác rồi rời đi, đôi môi của Hoàng Tử Bình khẽ cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.
Trợ lý Phan Huy đứng bên cạnh anh ta chợt kinh hãi: Cậu chủ thực sự đang cười sao?