"..." Lam Tuyết Giang thở phào đứng yên.
Như hài lòng với câu trả lời của cô, sự u ám giữa lông mày và mắt của Hoàng Tử Bình dịu đi rất nhiều.
Theo thói quen, anh ta lấy ra một điếu thuốc từ trong túi.
Hoàng Tử Bình châm lửa, phun ra khói trắng rồi quay lưng đi:
"Lam Tuyết Giang, người khiêu khích tôi, cô không thể dễ dàng thoát ra khỏi tay tôi đâu!"
Nhìn cánh cửa khép lại, Lam Tuyết Giang không dám hấp tấp rời đi ngay.
Nếu có người nhìn thấy cô và Hoàng Tử Bình đồng thời đi ra từ phòng vệ sinh nam, họ sẽ nghĩ thế nào? Cô chờ đợi đến khi chắc chắn bên ngoài không có âm thanh gì, mới lén lút từ bên trong đi ra, đỏ mặt tía tai.
Không ngờ vừa bước ra thì đụng phải một nam khách hàng đang chuẩn bị đi vào, anh ta liếc cô một cái đầy ma mị.
Chết thật!
Cuối cùng sau khi trở lại vị trí, Lam Tuyết Giang cảm thấy lòng bàn tay đẫm ướt mồ hôi.
Tiêu Đông Hoàng cũng có chút không kiên nhẫn: "Sao em lại vào trong đó lâu như vậy?"
"Em......"
"Sao mặt em đỏ thế!"
“Uh!” Lam Tuyết Giang xấu hổ, “Em vừa mới đi nhầm vào nhà vệ sinh nam...”
“Ha ha ha!” Tiêu Đông Hoàng cười không thành tiếng.
Lam Tuyết Giang càng thêm xấu hổ, mất tự nhiên chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Quản lý nhà hàng đang ân cần tiễn khách.
Nhìn bóng dáng cao lớn đang bước ra ngoài cô không khỏi cắn môi.
Câu cuối cùng của anh ta có nghĩa là gì?
Sau khi xuống xe, Lam Tuyết Giang đi bộ vào khu nhà giàu.
Mỗi lần đi qua khu này cô lại cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Những biệt thự xung quanh đây đều xa tầm với của cô, nhưng cô đã từng sống ở đây trước 8 tuổi, từng đạp xe trên con đường yên tĩnh này, quay lại phía sau là có thể thấy nụ cười của mẹ. Nhưng bây giờ có vẻ như cả đời này cô cũng không thể nào quay lại được giấc mộng hạnh phúc của ngày xưa... .
"Tuyết Giang, từ nay đừng nghĩ đến việc lấy được của nhà họ Lam một xu!"
Giọng nói tức giận của Lam Thiên Hàn vẫn còn vắng vẳng bên tai, cái tát vào mặt vẫn còn chưa nguôi đau đớn. Lam Tuyết Giang thở dài.
Nhưng bà ngoại cần rất nhiều tiền cho ca phẫu thuật, và lại còn cần tiền gấp nữa.
Lam Tuyết Giang nhìn căn biệt thự trước mặt, hít một hơi thật sâu như mọi lần rồi bước vào trong sân.
Nhưng trước khi kịp vào đại sảnh, cô đã bị di Vương chặn lại:
"Cô chủ, cô đi đâu vậy?" “Tôi đi tìm bố tôi.” Lam Tuyết Giang quay đầu lại nhin di ta.
"Tiếc quá! Ông chủ không có ở nhà!" "Không sao, tôi có thể chờ."
DiVương đang ngồi ở đó, cũng không có ý động đậy. Bà ta vừa ngồi vừa nghển cố lên nói: