Hoàng Tử Bình nhìn bộ dạng kinh hoàng cùng xấu hổ của cô, ánh mắt đã sầu lại càng thêm thăm thẳm.
Không phải anh có sở thích gì đặc biệt. Tối hôm đó chính cô gái này đã làm con thú ngủ yên ba mươi năm
trong anh bừng tỉnh. Cô ta làm cho Hoàng Tử Bình lần đầu biết thế nào là sức mạnh dữ dội của thứ bản năng hoang dã vốn chưa từng một lần thức dậy đến mức anh không còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác. Lúc đó anh đang nói chuyện điện thoại với Trần Ngọc Sơn, người sau đó đã ghi lại toàn bộ quá trình này của anh, nén thành âm thanh và gửi cho anh mười phút trước...
“Đưa cho tôi!” Lam Tuyết Giang đỏ mặt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
“Hả?” Hoàng Tử Bình nhướng mày. “Xóa đi!” Lam Tuyết Giang nghiến răng.
Hoàng Tử Bình để điện thoại vào lòng bàn tay, như Cố ý trêu chọc cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve nó:
"Không sai. Tôi định giữ nó làm kỉ niệm. Đôi khi nghe lại cũng hay."
Lam Tuyết Giang nóng đầu. Cô không thể chấp nhận nổi sở thích tồi tệ của anh ta và chỉ muốn ngay lập tức xóa sạch đoạn ghi âm khỏi điện thoại của gã biến thái này.
Anh ta không đưa, nên cô phải đưa tay ra lấy.
Nhưng Hoàng Tử Bình di chuyển nhanh hơn, lại cao hơn cô một cái đầu, bóng đen cao lớn bao phủ lấy cô, cánh tay anh ta chỉ hơi giơ lên là đủ tạo nên một khoảng cách mà cô có cố kiếng chân lên cũng không thể với tới.
Trong lòng Lam Tuyết Giang sốt ruột. Cô chỉ chăm chăm muốn lấy được chiếc điện thoại, mắt cô liếc nhìn dòng sông, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Đầu tiên, cô quay lại giả vờ tỏ ra khó chịu, sau đó đột ngột lao về phía anh một cách liều lĩnh, cố gắng dùng tay định đập chiếc điện thoại xuống sông.
Lúc này Hoàng Tử Bình đang giữ chặt điện thoại, không ngờ Lam Tuyết Giang lại ra tay đột ngột, nhất thời không chuẩn bị, và trung vào kẽ hở giữa hai đoạn hàng rào, rơi thẳng xuống sông cùng chiếc điện thoại...
"Ùm..."
Một tiếng ùm lớn vang lên.
Lam Tuyết Giang nhìn người đàn ông đang trồi lặn dưới sông, chết lặng.
Từng đợt sóng liên tiếp xô vào mạn tàu, nước bắn tung tóe lên boong.
Phan Anh, đang nghe điện thoại, nghe thấy tiếng động liền chạy đến.Anh bàng hoàng khi thấy ông chủ của mình rơi xuống sông. Phan Anh lo lắng, vừa chạy vừa lắp bắp nhìn xung quanh:
"Cứu! Cứu! Anh Tử Bình không biết bơi!”. “Thật không?” Lam Tuyết Giang nuốt nước bọt.
Cô nhìn thấy Hoàng Tử Bình ở nguyên tại chỗ đập tay loạn xạ, vẻ mặt lo sợ không có vẻ gì là giả, rồi lại nhìn xuống sông, anh ta dường như đang dần chìm xuống...
Một bóng người khác lại rơi xuống nước.
Lam Tuyết Giang không có thời gian để suy nghĩ nữa. Cô cởi áo gilê nhảy xuống sông, nhanh chóng bơi đến
bên cạnh anh, chật vật chống đỡ thân hình to lớn của Tử Bình, dựa vào thành chiếc du thuyền.
Khi còn nhỏ, Lam Tuyết Giang đã sống với bà ngoại. Có một dạo thường hay ra sông bắt cá nên bơi lội không thành vấn đề với cô. Giải vận động dưới nước nhưng thân hình cao 1,8m kia nặng nề tì sát vào cô làm cổ tay trái cô đau đớn.
Cảm thấy cái cơ thể 1m8 trên người không có động tĩnh gì, Lam Tuyết Giang càng hoảng sợ, bỏ qua đau đớn, tăng tốc vận động tay chân cố gắng bơi vào bờ.
Phan Anh luống cuống chay ngang chạy dọc, rồi cuối cùng cũng biết cách giúp cô nắm được bàn tay của Hoàng Tử Bình. Hai người cật lực mới đưa được anh ta từ dưới sông lên boong tàu.
Anh ta dường như bị sặc nước nên nằm bất động.