Cô hít sâu một hơi, siết chặt bàn tay, bước vào căn biệt thự đã từng rất quen thuộc.
Vừa bước vào, Tuyết Giang đã bị dì Vương ngăn lại:
"Cô chủ, hôm nay ông chủ không tiện gặp cô.Vợ chồng ông ấy đang tiếp khách!"
Mặc dù ngoài miệng bà ta gọi cô là cô chủ, nhưng thái độ lại như nhìn thấy đống rác, chỉ muốn quét đi cho nhanh.
Bình thường cô có thể quay lại sau, nhưng hôm nay thì không, cô đang rất cần tiền để lo tiền viện phí, thuốc men cho bà ngoại. Bằng bất cứ giá nào cô cũng không thể chùn bước.
Nghĩ là làm, Lam Tuyết Giang đi thẳng vào trong nhà, dì Vương lập tức kéo tay cô lại.
“Cô chủ, không được, hôm nay ông bà chủ có khách quý, cô không được phép vào.”
Bà ta đẩy Lam Tuyết Giang ra. Cô cũng không chịu thua, đẩy ngược lại bà ta, dù sao cô cũng còn trẻ tuổi, khỏe mạnh nhanh nhẹn hơn.
“Bà bỏ ra, tôi có việc gấp cần gặp ông ấy.”
Lách người qua tay dì Vương, Lam Tuyết Giang chạy thẳng vào bên trong, nhưng còn chưa kịp chạy đến cửa một bàn tay hung hăng xô cô lại, chặn đường cô.
“Mày lại đến đây gây sự đúng không? Mau cút đi cho tao.”
“Bà tránh ra, tôi cần gặp cha tôi.”
Lam Tuyết Giang nhìn thấy người trước mắt thì vô cùng căm hận, bà ta chính là Lại Vân, mẹ kế của cô. Khi cô còn nhỏ, bà ta câu dẫn cha cô, ông ta ngoại tình, khi mẹ cô phát hiện ra thì vô cùng đau khổ, đến mức bà đã nhảy lầu tự vẫn, kết thúc sinh mạng cũng như đau khổ của mình.
Ngày ấy, khi Lam Tuyết Giang vẫn còn nhỏ, nhưng cô đã phải tận mắt chứng kiến cái chết thảm khốc của mẹ mình cùng nụ cười giễu cợt đắc thắng của Lại Vân. Cô chỉ là một đứa trẻ nhưng cũng liều mình lao vào đánh đá Lại Vân.
Về sau không biết là do hôm ấy Tuyết Giang đánh hay nguyên nhân nào khác mà bà ta sảy thai đứa con trai chưa ra đời của bà ta và Lam Thiên Hàn.
Nhìn thấy bà ta, hình ảnh thảm khốc của mẹ cô hiện lên trong đầu, mắt Lam Tuyết Giang vằn tia máu.
“Bà cút đi, bà là cái gì mà đòi ngăn tôi, chẳng qua cũng chỉ là tiểu tam cướp chồng người khác.”