Ánh mắt tà ác khóa chặt cả người cô. Hiển nhiên là anh ta đang đợi cô, Lam Tuyết Giang không thể giả vờ như không nhìn thấy, chỉ cần từ thái độ của quản lý, có thể thấy anh ta không phải người có tính cách đơn giản. Vả lại, cô nợ người ta một lời cảm ơn.
Lam Tuyết Giang bước tới, tỏ ra vài phần cung kính, "Tiêu thiếu gia, vừa rồi tôi đã quên nói, cảm ơn thiếu gia!".
“Có thế thôi hả?” Người thanh niên có chút buồn cười.
“Không biết thiếu gia còn muốn thế nào nữa?” Lam Tuyết Giang ngạc nhiên và không khỏi bực mình, “Tôi biết vừa rồi là thiếu gia đã cứu tôi. Tôi thật lòng rất cảm kích. Nhưng nếu như thiếu gia muốn bất cứ chuyện gì khác, tôi sẽ không...”
“Lam Tuyết Giang” Anh chàng trực tiếp cắt ngang.
“...Vâng?” Đột nhiên bị gọi cả họ tên, Lam Tuyết Giang có chút giật mình.
“Cô thực sự không nhớ tôi?” Anh ta nhún vai nhìn cô.
"..." Nghe tới đây, Lam Tuyết Giang càng thêm bối rối, cô nhìn người thanh niên trước mặt với khóe miệng nở nụ cười xấu xa, nhưng ánh mắt đó như thế người cô đã
quen biết từ lâu. Những ký ức bất chợt ùa về trong tâm trí, như sực nhớ ra điều gì, cô ấy bỗng mở to mắt và thốt lên: "Anh...".
"Là anh! Tiêu Đông Hoàng!"
Lam Tuyết Giang vẫn không tài nào tin nổi, chẳng có sự tương đồng nào kết nối người đàn ông trước mặt với người lính mà cô biết trước đây.
Hồi đó, Lam Tuyết Giang thường đi theo người thanh niên này, hai người có rất nhiều cơ hội gặp nhau, vậy nên không giấu được sự đề phòng, cô thường xuyên bị anh trêu chọc sẽ tiết lộ các bí mật.
Giờ đây nhìn anh ta, mặc chiếc áo sơ mi đen cổ chữ V của để hở ngực, lộ ra phần xương quai xanh với một bức tượng Phật bằng ngọc to bằng ngón tay cái bị che đi gần hết. Lam Tuyết Giang không ngờ rằng sau khi cởi bỏ bộ quân phục của mình, anh ta lại có một vẻ đẹp mê hoặc như vậy.
Dù bất ngờ, nhưng Lam Tuyết Giang thực sự rất vui. Hiếm khi có thể gặp lại người quen cũ.
Nhưng Tiêu Đông Hoàng thì khác, anh ta dường như đã rơi vào trạng thái mê man sau khi nghe những gì cô nói.
Có chuyện gì vậy?” Lam Tuyết Giang hỏi.
Tiêu Đông Hoàng cười tủm tỉm, "Không sai, chỉ là lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy có người gọi mình như vậy."
Lam Tuyết Giang chợt nghĩ tới người quản lý vừa gọi anh là "thiếu gia" thì liền hiểu được ý này. Cô cũng bất giác mỉm cười, nhưng vẫn còn có một vài thắc mắc: "Anh trước kia không phải là quân nhân sao, tại sao bây giờ..."
“Tôi đã xuất ngũ ngay sau khi Anh Phong rời đi!” Tiêu Đông Hoàng cố ý nói một cái cớ như thể anh ta ở trong quân đội chỉ là để trải nghiệm cuộc sống.
"Ra vậy." Lam Tuyết Giang cặp mắt xuống.
Tiêu Đông Hoàng chợt đứng thẳng người, nói: "Đi, chúng ta tìm một chỗ ăn tối, tôi đói rồi!"
"..." Tuyết Giang ngơ ngác trước câu nói này.
Cô liếc nhìn đồng hồ và lắc đầu, "Tôi vẫn đang làm việc, để khi khác được không?!".
“OK!” Tiêu Đông Hoàng phất tay không miễn cưỡng, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Buổi trưa ngày hôm sau, Lam Tuyết Giang đang ngồi ăn với một hộp cơm trưa trong tủ đựng thức ăn.
Cô làm cho một công ty tư nhân nhỏ về tài chính, lương 7 triệu một tháng, công việc hàng ngày không quá áp lực, bữa trưa còn được bao nuôi, các nhân viên được tùy ý gọi món mang về.
Lam Tuyết Giang vừa gắp một miếng đậu phụ cho vào miệng thì một đồng nghiệp đã vỗ vai cô, nói: "Tuyết Giang, có người đến tìm em kìa."
Lam Tuyết Giang nhìn theo hướng cô ấy chỉ và thấy Tiêu Đông Hoàng đang đứng dựa vào cửa tủ đựng thức ăn với một vẻ đẹp đẽ nhưng đầy tự mãn.
Dĩ nhiên là cô rất ngạc nhiên.
Càng ngày càng có nhiều đồng nghiệp nữ đổ dồn ánh mắt vào anh ta, Lam Tuyết Giang sợ gây sự chú ý nên vội vã kéo Tiểu Đông Hoàng về phía thang máy.