Lam Tuyết Giang bất giác quay người sang bên cạnh ngó xem trong phòng ngủ có động tĩnh gì không.
Dù sao, bây giờ cô không phải là người duy nhất đang ở trong nhà này, không thể để Tiêu Đông Hoàng vào được!...
Tiêu Đông Hoàng đứng thẳng người dậy, dò hỏi: "Em còn không định mời anh vào à?"
Lam Tuyết Giang nhất quyết không di chuyển, cô đang do dự vì một lý do nào đó, thì bỗng nhiên một tiếng bước chân chậm rãi đột nhiên vang lên sau lưng cô.
Cả hai đồng thời quay lại nhìn, bóng dáng cao lớn của Hoàng Tử Bình dần dần xuất hiện từ trong phòng ngủ, áo vest và cà vạt vắt trên khuỷu tay, cúc áo sơ mi không cài, lộ ra một mảnh cơ ngực màu đồng, mang theo dư vị có phần lẳng lơ..... .
Lúc này, cơn nóng như thiêu đốt trong mắt anh ta đã biến mất, thay vào đó là một ánh mắt sắc lạnh.
"Haha..... anh ta.."
Lam Tuyết Giang mở miệng định giải thích, nhưng chợt nhận ra là chính mình cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Hoàng Tử Bình đã đi tới bên cạnh hai người, anh ta cao hơn Tiêu Đông Hoàng gần nửa cái đầu, bầu không khí xung quanh cũng nhanh chóng chùng xuống và trở nên ngột ngạt, u ám.
Thế là, mới sáng sớm mà cả ba người đều đã gặp phải tình huống xấu hổ này, nhất là đối với Lam Tuyết Giang. Khi mà trước mặt và bên cạnh cô lúc này đều có một người đàn ông, cô thực sự cảm thấy xấu hổ và bối rối vô cùng.
Sau khi nheo mắt nhìn, Hoàng Tử Bình nhận ra Tiêu Đông Hoàng đang đứng ở ngoài cửa, sau đó lại nhìn về phía Lam Tuyết Giang, ánh mắt anh ta càng trở nên lạnh lẽo.Anh ta cất lời chế nhạo: "Gì đây? Lam Tuyết Giang, em vẫn chưa giải quyết xong chuyện này sao?!"
Lam Tuyết Giang hơi cau mày, bị lời nói của anh ta đâm trúng tâm can.
Nói rồi, Hoàng Tử Bình nắm lấy mấy ngón tay của Lam Tuyết Giang, giữ chặt vài giây như để răn đe, rồi lại buông ra trước khi lướt qua cô và bước xuống dưới làu.
Cánh cửa lại được đóng lại, Lam Tuyết Giang và Tiêu Đông Hoàng lần lượt vào nhà.
Kể từ khi Hoàng Tử Bình xuất hiện, Tiêu Đông Hoàng không hề nói thêm lời nào, có vẻ anh vẫn chưa
D
hết kinh ngạc.
Sau một hồi im lặng, mãi một lúc sau anh ta mới khẽ hỏi: "Lam Tuyết Giang, em và anh ta có quan hệ gì?"
“Không phải như anh nghĩ đâu!” Lam Tuyết Giang cắn môi, cau mày giải thích ngắn gọn chuyện xảy ra tối hôm qua, “Anh ấy và em chỉ là cùng nhau đi ăn cơm tối qua, tại anh ta say quá nên....”
Tiêu Đông Hoàng trầm tư một lát sau khi nghe xong, cũng không nói gì thêm.
Những chiếc bánh bao hấp vẫn còn nóng hổi, sau một miếng cắn đã tỏa mùi thơm nức của gà và nấm.
Lam Tuyết Giang gặm da gà, nghĩ đến lời nói của Hoàng Tử Bình trước khi rời đi mà ớn lạnh sống lưng.
Có phải anh ta đã thực sự hiểu lầm điều gì đó.....
Tiêu Đông Hoàng dùng đũa khẽ gõ đầu cô, nói: "Lam Tuyết Giang, tự nhiên em làm sao vậy!”.
"Không... Không có gì đâu! Hahaha..." Lam Tuyết Giang cười thất thần và lắc đầu.
Hiểu lầm của Hoàng Tử Bình thì cũng có liên quan gì đến cô đâu?
Dù nghĩ vậy nhưng đôi tay đang nắm chặt lấy đầu gối của Tuyết Giang vẫn chưa hề buông ra.
Đêm ngày càng lạnh...
Những chiếc thảm lông dài tiêu chuẩn trong các khách sạn cao cấp có khả năng chống ồn cực tốt khi người ta đi trên chúng.