Khi anh ta vươn tay cầm ly rượu, không biết là cố ý hay vô tình, mấy ngón tay lướt qua bàn tay mảnh khảnh và khô khốc của cô rồi ngửa đầu uống cạn.
Bàn tiệc tràn ngập tiếng vỗ tay, chỉ có Lam Tuyết Giang vội vã rút tay về, bàn tay bỏng rát như chạm vào lửa.
Ba vòng rượu.
Cuối cùng nhóm người cũng ra khỏi nhà hàng, Lam Tuyết Giang đi ở phía sau.
Cô cũng uống rượu trong bữa tối, nhưng tổng cộng không quá ba ly, chủ yếu là ngồi rót cho Hoàng Tử Bình. Công việc cũng không có gì là nặng nề hay khó khăn vì những người khác cũng không đòi hỏi gì nhiều hơn ở cô cả.
Mùi rượu nồng nặc bốc ra, vị quản lý đẩy Hoàng Tử Bình sang, Lam Tuyết Giang nhất thời bối rối rồi đành đưa tay cẩn thận đỡ lấy anh ta:
"Lam Tuyết Giang, tôi giao anh Hoàng cho cô!" "Quản lý, tôi..."
Trước khi Lam Tuyết Giang kịp nói dăm câu ba điều để từ chối thì viên trưởng bộ phận của cô đã bỏ đi.
Các vị sếp khác đều đã lên xe lần lượt rời đi, chỉ còn lại một chiếc taxi ở ven đường. Lam Tuyết Giang nhìn quanh không thấy bóng dáng cậu trợ lý Phan Anh của anh ta đâu cả. Hoàng Tử Bình bị rượu làm cho bất giác ngồi xổm xuống bên đường.
Trong lúc tuyệt vọng, Lam Tuyết Giang bặm môi, đành phải dìu anh ta vào xe trước khi kịp quyết định phải làm gì tiếp với cái gã say rượu này.
Xe taxi chạy vu vơ dưới ánh đèn neon. Sau khi đi lượn vài vòng, cuối cùng tài xế không nhịn được hỏi:
"Thưa cô, chúng ta đi đâu vậy?"
Lam Tuyết Giang cắn môi đau khổ khi nghe câu hỏi của tài xế taxi và nhìn Hoàng Tử Bình đang nhắm mắt ngoẹo đầu trên ghế.
"Anh Hoàng! Anh Hoàng!".
Không có tiếng đáp lại. Cô ngập ngừng rồi lấy tay lay lay vai anh ta: "Này! Này..."
Đẩy mạnh mà vẫn không có phản hồi. Anh ta say thật rồi! Lam Tuyết Giang đau đầu vì không biết phải làm gì.
Cô lục túi của Hoàng Tử Bình nhưng không tìm thấy ví hay chứng minh thư gì hết. Chiếc điện thoại di động duy nhất bên trong thì đã tắt máy. Cô từ quán rượu vội vã đi, lại không mang theo chứng minh thư nên không thể đưa anh ta vào tạm một khách sạn nào đó. Bình thường thì có khi cũng có thể nói khó với lễ tân khách sạn để mang chứng minh lại sau, nhưng trong tình hình hai kẻ bước vào mà một người vật vã, say xỉn thế này thì
e rằng khó mà thương lượng với họ được...
Cô không khỏi nhìn Hoàng Tử Bình một lần nữa.
Bộ vest đen cắt tay, cà vạt buông hờ hững trước ngực, yết hầu nhô cao, đường nét khuôn mặt cương nghị nhưng không quá thô, chỗ nào cũng nổi bật, cả khi say người anh ta cũng toát lên một vẻ đắt giá.
Hầu hết các khách sạn quanh khu vực này đều lộn xộn...
Lam Tuyết Giang chưa biết phải làm sao mà người lái xe phía trước vẫn đang nhìn cô qua gương chiếu hậu. Cô cân nhắc hai giây, nghiến răng nói địa chỉ:
"Vâng. Nhờ anh đưa chúng tôi tới chỗ này..."
Khu dân cư nơi Lam Tuyết Giang sinh sống là khu vực lâu đời nhất ở Quảng Giang.
Cô sống trong một tòa nhà cũ kĩ ở tầng sáu trên cùng, không có thang máy, hành lang rất hẹp. Nếu không có sự trợ giúp của tài xế taxi, Lam Tuyết Giang cũng không có cách nào khả dĩ để mang thân hình to lớn của Hoàng Tử Bình lên đến phòng.
Lam Tuyết Giang từng nghi ngờ rằng anh ta đang giả vờ say.
Tuy nhiên, trong cả quá trình, Hoàng Tử Bình không hề mở mắt, thậm chí không hề kêu một tiếng, dường như dù có bị ném xuống đường cũng không phản kháng.