Với câu nói này, dường như lòng tự tôn bấy lâu nay của cô đều đã bị anh ném xuống đất.
“Anh...” Lam Tuyết Giang chỉ có thể nghiến răng giận dữ đối mặt với đôi mắt đen láy của anh ta, “Tôi với anh tâm tư bất tương thông, tôi cũng không muốn chơi đùa với anh! Đừng nói là ba lần, cho dù là ba mươi lần, câu trả lời của tôi cũng sẽ không thay đổi! Ở đúng đấy! Có rất nhiều người sẵn sàng xếp hàng để được lên giường với anh, nhưng không phải tôi! Nếu họ đông như vậy, sao anh không đi tìm đại người nào đó đi mà cứ phải là tôi?"
Hoàng Tử Bình lặng ngắt nhìn cô trân trần, cả cơ thể như bị đông cứng.
Trong đáy mắt sâu thẳm dường như có một chút buồn bã chen lẫn tức giận.
Một lúc lâu sau, sức ép xuống cơ thể Lam Tuyết Giang đột nhiên biến mất, thân thể cường tráng của Hoàng Tử Bình trở lại vị trí lái xe, có tiếng bật lửa đốt lên, sau đó là mùi thuốc lá tràn ngập cả khoang xe.
Im lặng một lát, Hoàng Tử Bình lại liếc xéo cô, trên mặt không giấu được ý tứ sâu xa, "Tương lai chúng ta còn dài, rồi đến một ngày em sẽ phải cầu xin tôi."
"Yên tâm đi! Không có chuyện đó đâu!” Lam Tuyết Giang âm thầm nắm chặt tay và cao giọng nói.
Bầu không khí trong xe chợt chùng xuống.
Không một người đàn ông nào có thể chịu được sự nhục nhã khi bị phụ nữ từ chối nhiều lần, nhất là một người đàn ông như anh ta, người có đầy đủ ưu thế về mọi mặt.
Hoàng Tử Bình dùng sức hút hết điếu thuốc, như thể cơn giận dữ đang trào dâng trong đáy mắt.
Nhưng khi đôi môi mỏng vừa nhếch lên, anh vẫn kiên định nói: "Lam Tuyết Giang, tuyệt đối đừng nói như vậy."
"Từ nay em sẽ phải cầu xin tôi, nhất định là như thế, tin tôi đi."
Thấy thái độ chắc nịch này của anh ta, Lam Tuyết Giang thoáng rùng mình.
Dù không thể giải thích được, nhưng cô cảm thấy như có một móng vuốt quỷ dữ vô hình đang lao về phía mình.
Lam Tuyết Giang nhìn anh ta gạt tàn thuốc còn dang dở, cảm thấy mình đang dần mất kiên nhẫn.
"Vậy bây giờ anh để tôi ra được chưa?!"
.
Có tiếng "cạch cạch" từ khóa xe, Lam Tuyết Giang
nhanh chóng vươn tay đẩy cửa xe.
Trở lại căn nhà nằm trên tầng cao nhất, cả khu nhà cũ đều đã lên đèn sáng trưng, nhìn xuống từ cửa sổ phòng ngủ, Tuyết Giang có thể thấy chiếc Land Rover màu trắng phóng vụt đi.
Đèn chiếu hậu nhấp nháy hai lần và hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nhưng nỗi lo lắng mà Hoàng Tử Bình mang lại cho cô vẫn còn đó, cả hơi ấm và cảm giác khi anh ta chạm vào cô.......
Vào đầu giờ làm việc, Lam Tuyết Giang đã đến quán rượu SỚm để thay quần áo.
Lúc này vẫn còn hơi sớm, chưa có nhiều khách, công việc nhìn chung hãy còn có vẻ nhàn hạ.
Lam Tuyết Giang ra khỏi phòng tắm và nhìn thấy một bóng người mảnh mai ở cửa, mặc một bộ đồ tối màu hiếm thấy và khá cuốn hút, rất trang trọng, nhưng nụ cười tà ác trên mặt vẫn không thay đổi.
Cô chớp chớp mắt, "Tiêu Đông Hoàng Hôm nay anh cũng tới quán sao?"
Ở quán rượu nơi cô làm việc này, việc gặp Tiêu Đông Hoàng là điều khá bình thường.
“Không, hôm nay anh đặc biệt tới đây tìm em.” Tiêu Đông Hoàng Xua tay nói.